Khoảng ba phút sau, một bàn đầy thức ăn đã được chuẩn bị chỉnh chu, từng món toả ra mùi thơm mê người. Do hôm nay là ngày đặc biệt nên Ngọc Lan đã sử dụng một số loại thịt yêu thú để nấu nướng nên nhìn qua món nào món đấy như phát quang, linh khí lượn lờ. Ba người đàn ông đang mải mê tán gẫu thì bị mùi hương trong bếp hấp dẫn, không tự chủ được ghé mắt qua.
Đoán được thức ăn đã sẵn sàng, bọn họ hùng hục chạy vào, đặc biệt là Phùng Đức, tốc độ vô cùng nhanh. Dù sao đã gần hai mươi năm hắn chưa được cái gì vào bụng. Mặc dù không thể chết nhưng hắn vẫn vô cùng tưởng niệm cảm giác được thưởng thức mĩ vị.
Quả nhiên, không làm bọn họ thất vọng, vào bếp, mọi thứ đã được chuẩn bị chỉnh chu, có đặc sản của Thần Thánh đại lục, cũng có một số món ăn trên Thần Cơ đại lục, dù thiếu khuyết nguyên liệu nhưng tổng thể mà nói, đây quả thực là một buổi thịnh yến.
"Mọi người, mau ngồi xuống, thưởng thức tay nghề của chúng ta xem thế nào"
Thanh Trúc vô cùng tự tin nói.
Nhìn trước mắt một loạt sơn hào hải vị, cánh đàn ông đã sớm muốn nhảy vào "xử lý", chỉ chờ câu nói này, bọn họ lập tức nhập toạ, không chút khách sáo, mỗi đĩa gắp một ít, đến khi đầy bát thì cho cả vào mồm, thật không có chút nào tiên phong đạo cốt có thể nói.
Nhìn một màn trước mắt, ba người phụ nữ bất đắc dĩ, Ngọc Lan lắc đầu.
" Người lớn cả rồi mà còn như trẻ con, Tấn nhi, ngươi xem ngươi kìa, cơm còn dính trên mép, phu quân, cẩn thận mắc nghẹn..."
Nói rồi lại quay sang hai người bên cạnh
" Chúng ta mau ngồi xuống ăn không lát nữa, mẩu xương cũng không còn"
Ba người cười khúc khích vào bàn ăn, nhưng bọn họ ăn rất từ tốn, gọn gàng, đem so sánh với cạn đối diện, quả thực đối lập như hai thái cực.
Dương Chiến Thiên lấy rượu đã chuẩn bị sẵn ra, rót cho mỗi người một li, rượu vào lời ra, bàn ăn bỗng chốc rôm rả hơn rất nhiều, không ngừng truyền ra tiếng cười đùa vui vẻ.
Đến khi tất cả cơm no rượu say, đã hơn mười giờ, bọn họ mới thoả mãn ôm cái bụng căng tròn trở về phòng.
Do lâu ngày mới gặp lại, Tấn chọn một gian nhà rộng rãi sắp xếp cho Thanh Trúc, Phùng Đức cùng Tiểu Phượng ở chung trong đó. Hắn đoán với bọn họ, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm không ngủ.
.......
Sáng hôm sau, khi Tấn thức dậy đã là bảy giờ, do hôm nay còn có việc phải làm nên hắn không tiếp tục cày quái mà đến phòng ăn.
Bước vào, đã thấy tất cả mọi người tập trung ở đó, ba người phụ nữ một bên làm cơm, còn hai người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế nói chuyện phiếm. Nếu đặt trên trái đất, hình ảnh này có vẻ không mấy hài hoà nhưng trên đại lục này nó lại hoàn toàn hợp lý. Mặc dù có một chút hơi bất công nhưng từ xưa tới nay cũng không có ai phản đối gì, dù sao đây là thế giới tu tiên giới, mấy chuyện nhỏ nhặt như làm thức ăn có thể nói là niềm vui của phụ nữ. Bọn họ vừa có thể chăm bẵm cho gia đình, vừa có thể thoả mãn đam mê của mình. Không nói 10/10 chứ thực ra tại đây chín người thì mười người thích nấu ăn. Đó cũng chính là lý do mà dù đã không cần ăn uống để sống, bữa nào Ngọc Lan cùng Tiểu Phượng cũng đến làm cơm.
" Chào buổi sáng mọi người, chúc mọi người một ngày tốt lành"
Tấn vừa vào đã làm công việc quen thuộc của mình.
" Ngươi cũng vậy" Đám người thuận miệng đáp lại một câu.
Tấn gật đầu, ngồi xuống trò chuyện cùng cha ruột và cha vợ trong lúc chờ cơm.
----------
Cơm nước xong xuôi, Tấn bất ngờ lên tiếng, nói về sự kiện hôm qua
" Mọi người, hôm qua ta đã bắt được tộc trưởng và con của hắn, không biết mọi người định xử lý hai tên này thế nào ?"
Dương Chiến Thiên cùng Ngọc Lan không quá quan tâm nhưng ba người còn lại lại vô cùng lưu ý vì họ chính là bị hại trực tiếp trong chuyện này.
Phùng Đức nhớ lại mười chín năm bị giam cầm, ánh mắt loé lên vẻ phẫn nộ
" Bỏ qua thì chắc chắn không được, ta muốn chúng sống không bằng chết, muốn bọn họ chịu đau khổ ta và Thanh Trúc phải chịu trong gần hai mươi năm"
" Ta đồng ý " Thanh Trúc gật đầu, chuỗi ngày kia quả thực quá đen tối, nếu không để hai tên khốn kia trả giá, nàng không thể nào nguôi ngoai.
Tiểu Phượng không nói gì nhưng ngầm thừa nhận ý kiến của hai người, dù nàng hiền lành nhưng cũng không phải phật tổ mà ngay cả cừu nhân hãm hại cả gia tộc mình cũng có thể tha