“Thừa trường phong phá vạn lý lãng”(*)Vạn Tà Môn là một trong lưỡng phái lục đạo của hắc đạo, Môn Chủ là Vạn Bí Tà, cao thủ đứng thứ tư Hắc Bảng.Vạn Bí Tà tuy là người trong hắc đạo nhưng hành sự không theo lẽ thường, phong lưu tiêu sái, thích ngắm hoa ngâm thơ, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, ông cùng ba người khác hợp thành Thiên Hạ Tứ đại mỹ nam, ngay cả bạch đạo cũng vô cùng kính nể.Vạn Tà Môn có thể nói là ở vị trí trung lập giữa bạch đạo và hắc đạo hơn nữa thỉnh thoảng Vạn Bí Tà còn ra tay thanh lý môn hộ khi hắc đạo quá tàn nhẫn bất nhân chính vì vậy Vạn Bí Tà và Vạn Tà Môn trước giờ luôn là cái gai trong mắt Vũ Nhất Hàng và Ma Tông.Vạn Bí Tà có một đệ tử chân truyền tên là Lãng Thừa Phong, người này hiện tại được xem là hắc đạo thiếu niên đệ nhất cao thủ, tưởng lai sẽ thay vị trí của Vạn Bí Tà trên Hắc Bảng. Lãng Thừa Phong không chỉ được chân truyền Tà Cực Quyết mà tính cách rất giống y, phong hoa tuyết nguyệt, tiêu soái cô quần.Hiện tại Vạn Bí Tà đang bế quan tại mật thất ở núi Xuân Phong phía sau Vạn Tà Môn, từ Vạn Tà Môn đi đến núi Xuân Phong phải mất gần nửa ngày đường. Lãng Thừa Phong nghe sư phụ Vạn Bí Tà của chàng nói rằng chỉ cần ông đột phá được Tà Cực Quyết thì có tranh phong với Thiên Ma Công của Vũ Nhất Hàng hơn nữa Vạn Bí Tà còn dặn chàng mỗi ngày phải đến mật thất để diện kiến ông còn lí do thì ông không nói.Hôm nay Lãng Thừa Phong y hẹn đến mật thất thì đột nhiên trước cửa xuất hiện một người chặn chàng lại, người này là Phó Môn Chủ Vạn Tà Môn Trịnh Hiệu Tích.Trịnh Hiệu Tích là sư đệ của Vạn Bí Tà, bọn họ đều là đệ tử của Vạn Tà Môn Chủ đời trước. Trịnh Hiệu Tích năm nay bốn mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh nhưng làn da lại trắng nõn như thiếu nữ đôi mươi, ông là người trí dũng song toàn, ông ngoài vai trò phó môn chủ còn là quân sư cho Vạn Bí Tà. Võ công của Trịnh Hiệu Tích trong Vạn Tà Môn chỉ dưới một mình Vạn Bí Tà, ông ta dùng một ngọn thương tên là Hồng Diễm Thương tung hoành khắp giang hồ nên từ đó có biệt hiệu『 Hồng Diễm Thương 』Trịnh Hiệu Tích.Trịnh Hiệu Tích nghiêm nghị nói:“Sư điệt, môn chủ có lệnh từ nay không ai được phép làm phiền ngài nữa. Con hãy mau trở về đi, nếu không ngài lại trách ta quản giáo đệ tử không nghiêm!”Lãng Thừa Phong khẽ cau mày rồi đặt giỏ đựng bánh đậu xanh và Dạ Hoa Tửu xuống, chàng cúi chào Trịnh Hiệu Tích rồi quay trở về Vạn Tà Môn.Bước đi ba bốn bước đột nhiên Lãng Thừa Phong cảm giác có gì đó không đúng, Vạn Bí Tà từng căn dặn nhất định mỗi ngày phải đến mật thất diện kiến y một lần, nếu y ra lệnh không cho ai làm phiền thì từ hôm qua đã nói với chàng rồi hơn nữa Vạn Bí Tà bế quan thì Trịnh Hiệu Tích là người trấn giữ cũng như có vai trò quan trọng nhất Vạn Tà Môn, Vạn Bí Tà trước giờ luôn cảnh giác Ma Tông khi bắt đầu kế hoạch thống nhất hắc đạo sẽ lấy Vạn Tà Môn ra tế kiếm đầu tiên nên luôn dặn dò mọi người luôn trong tư thế sẵn sàng, Vạn Bí Tà bế quan nếu không có Triệu Hiệu Tích trấn thủ thì Vạn Tà Môn chỉ một đòn của Ma Tông cũng chống không nổi. Vậy thì tại sao hai thư đồng canh cổng mọi hôm đã biến đi đâu? Không lẽ Vạn Bí Tà lại gọi Triệu Hiệu Tích đến canh gác?Nghĩ đến đây Lãng Thừa Phong chấn động, Trịnh Hiệu Tích không chỉ được hai sư đồ bọn họ tin tưởng mà cả Vạn Tà Môn trên dưới đều tin tưởng và sùng bái ông ta. Lãng Thừa Phong cố gắng trấn tĩnh bước thêm ba bốn bước nữa rồi đột nhiên xoay lưng lại như một cơn gió xông tới cửa mật thất, Trịnh Hiệu Tích tức giận gầm lớn:“To gan! Dám trái lệnh môn chủ? Sư thúc ta hôm nay nhất định phải giáo huấn ngươi một trận!”Ngay lập tức hồng ảnh trùng trùng, khó phân thật giả, chính là Hồng Diễm Thương của Trịnh Hiệu Tích, ngọn thương diễm lệ thương ảnh lại càng diễm lệ, thương chiêu lại càng thập phần diễm lệ tựa như một mỹ nhân đang múa một vũ điệu mỹ lệ tuyệt thế khiến đối thủ say mê mà phân tâm cuối cùng chết trong làn mưa thương.Lãng Thừa Phong biết Hồng Diễm Thương lợi hại, chàng cũng biết Triệu Hiệu Tích lợi hại nên vừa xuất thủ đã dốc mười thành công lực điểm ra một chỉ, Tà Vương Nhất Chỉ như một con rắn trườn qua màn thương ảnh rồi chuẩn xác điểm lên mũi Hồng Diễm Thương.Khí kình giao kích cả hai đều bị chấn văng ra sau, bề ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hai bên bình thủ nhưng thực ra một người có chuẩn bị toàn lực công kích và một người bị bất ngờ chưa kịp vận công, Lãng Thừa Phong công lực hay kinh nghiệm đều kém xa Trịnh Hiệu Tích nên dù đột kích cũng không thể chiếm ưu thế.Lãng Thừa Phong lợi dụng lực phản chấn lưng hổ tông mạnh vào cửa mật thất hơn nữa chàng còn dồn toàn bộ công lực vào lưng khiến cho cánh cửa đá nặng nề phải bật ra rồi như một con sóc chàng lộn người vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa mật thất lại.Bên trong mật thất có gắn sáu viên minh châu giá trị liên thành nên sáng như ban ngày, giữa mật thất là một nam tử niên kỷ khoảng ba mươi, phong hoa tuyệt đại, nhan sắc của y dù là mỹ nhân cũng phải ghen tỵ không bằng, dù y đang nhắm mắt toạ thiền nhưng vẫn phát ra khí thế bức nhân, người này chính là Tà Vương Vạn Bí Tà.Vạn Bí Tà ngồi yên không động đậy khiến cho Lãng Thừa Phong không khỏi lo lắng nhưng sau đó chàng nghe được hơi thở của y lòng như trút đi được gánh nặng. Lãng Thừa Phong bước đến bên cạnh Vạn Bí Tà hành lễ:“Đệ tử thỉnh an sư phụ...”Đột nhiên Vạn Bí Tà khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ rồi gập người phun ra một vòi máu, Lãng Thừa Phong thất kinh vội vàng quỳ xuống đỡ y dậy, chàng dùng hai ngón tay kiểm tra mạch thì phát hiện mạch tượng phập phù, đây là dấu hiệu của trúng độc. Tuy Lãng Thừa Phong không biết đây là độc gì nhưng nếu nó theo máu đến tim thì dù Vạn Bí Tà là tuyệt đỉnh cao thủ cũng phải vong mạng, người sư phụ đáng kính đã chăm sóc chàng từ lúc còn nhỏ đến tận bây giờ tính mạng lâm nguy nghĩ đến đó hai dòng lệ nóng lại tuôn trào, chàng bèn truyền toàn bộ công lực vào châu thân Vạn Bí Tà hy vọng có thể trục độc ra ngoài. Vạn Bí Tà chầm chậm mở mắt ra, Lãng Thừa Phong nghẹn ngào:“Sư phụ, người...”Vạn Bí Tà mỉm cười, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào nụ cười của y vẫn tiêu sái động lòng người, y nói:“Đồ đệ ngoan, ta không sao. Con đừng có phí công lực nữa, con nghĩ chỉ một chút độc lực nhỏ nhoi có thể giết được Tà Vương ta hay sao?”Lãng Thừa Phong nghe y nói thế cũng an tâm phần nào nhưng đề phòng bất trắc tay chàng đặt sau lưng y vẫn không ngưng truyền nội lực.Chàng đang định mở miệng nói thì tiếng vỗ tay vang lên, cánh cửa đá mở ra, Trịnh Hiệu Tích và một hắc y nhân thần bí áo choàng che kín khuôn mặt, tuy Lãng Thừa Phong không biết hắn là ai nhưng chỉ dựa bước chân và hơi thở thì hắn tuyệt đối không thua kém sư phụ của chàng, sư phụ chàng thì bị trúng độc nội lực e rằng chỉ còn lại hai ba thành còn chàng thì không phải đối thủ của Trịnh Hiệu Tích bây giờ còn thêm một hắc y nhân, không cần nói cũng biết tình hình lành ít dữ nhiều thậm chí không biết cả hai có còn thấy mặt trời ngày mai không nữa.Sở dĩ Trịnh Hiệu Tích hạ độc xong vẫn đứng ngoài cửa mật thất vì hắn biết một cao thủ tầm cỡ Vạn Bí Tà thì dù là Đào Hoa Độc cũng cần phải tốn một khoảng thời gian mới có tác dụng, hắn cũng không sợ Lãng Thừa Phong phát hiện hay xông vào mật thất thậm chí thông tri cho Vạn Lục Môn vì Vạn Bí Tà, Lãng Thừa Phong và Vạn Tà Môn đều xong cả rồi.Vạn Bí Tà không hổ là môn chủ một phái, y lâm nguy bất loạn, giọng nói trầm ấm như tiếng suối reo lại vang lên:“Hiệu Tích, ta luôn tin tưởng đệ tại sao hôm nay đệ lại làm ta thất vọng như vậy?”Lời nói của Vạn Bí Tà mang phần buồn bã và đau đớn vì bị phản bội hơn là tức giận, xem ra y cũng giống như Lãng Thừa Phong đều đoán Trịnh Hiệu Tích là kẻ đã hạ độc y.Trịnh Hiệu Tích bật cười một tràng dài sau đó khuôn mặt đạo mạo của hắn nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ, hắn gằn từng chữ:“Ta chỉ lấy những gì thuộc về ta mà thôi, ta thông minh hơn ngươi, võ công cũng giỏi hơn ngươi nhưng sư phụ lại truyền Tà Cực Quyết và Vạn Tà Môn lại cho ngươi, tại sao? Tại sao chứ? Hơn nữa ngươi lại là một kẻ không biết thức thời, suốt ngày chỉ biết tưới hoa ngâm thơ, ngươi là hắc đạo không phải tao nhân mặc khách! Ma Tông có Ma Tôn thế như mặt trời giữa trưa đừng nói hắc đạo ngay cả bạch đạo sớm muộn cũng bị thâu tóm vậy mà ngươi lại cứng đầu cứng cổ đòi chống lại Ma Tông? Ngươi muốn đem cơ nghiệp trăm năm của Vạn Tà Môn và năm trăm môn đệ vứt xuống sông xuống biển? Ta không ngu ngốc như ngươi, chỉ cần Vạn Tà Môn đầu hàng Ma Tông thì tất cả sẽ được tha chết hơn nữa còn được đầu nhập Ma Tông còn ta sau khi Ma Tông thống nhất hắc đạo sẽ trở thành Thất Yêu thế hệ mới. Ta đã phải nhẫn nhịn biết bao nhiêu năm, cuối cùng cái ngày này cũng đến!”Trịnh Hiệu Tích ngưng một chút rồi nói tiếp:“Vạn Tà Môn e rằng bây giờ đã xong rồi, đích thân Kim Sí Tướng Quân dẫn theo một ngàn tinh binh Ma Tông tấn công hơn nữa hơn một nửa đệ tử Vạn Tà Môn đã nghe theo lời ta đi con đường sáng. Vạn Bí Tà, nể tình đồng môn bấy lâu nay ta cho huynh một cơ hội, chỉ cần huynh và Lãng sư điệt đầu hàng Ma Tông và giao ra Tà Cực Quyết thì huynh và sư điệt sẽ được tha chết hơn nữa còn được hưởng vinh hoa phú quý, huynh nghĩ thế nào?”Lãng Thừa Phong hai mắt sát khí đại thịnh đang định nói thì Vạn Bí Tà đã ngăn lại, y liếc hắc y nhân rồi hỏi:“Vị này phải chăng là Ngọc Thụ Tướng Quân danh chấn giang hồ? Nếu đã là bằng hữu cũ từ xa đến đâu cần phải che dấu?”Hắc y nhân bật cười, sóng âm như chuỳ sắt đập vào màng nhĩ của mọi người tại đương trường, thậm chí ngay cả Trịnh Hiệu Tích cũng phải vận công vào màng nhĩ mới miễn cưỡng chịu được sóng âm, điều này chứng tỏ võ công của người này thâm khả mạt trắc.Hắc y nhân kéo mũ trùm đầu xuống thì ra y là một trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, da dẻ trắng trẻo, thân thể cường tráng, vẻ đẹp khuôn mặt và thân thể của y không thua kém gì Vạn Bí Tà. Người này chính là Ngọc Thụ Tướng Quân của Ma Tông, được đánh giá đứng ngang hàng Kim Sí Tướng Quân là người đứng thứ ba hắc bảng, xếp thứ ba trong Thiên Hạ Tứ Đại Mỹ Nam, y dù là Tứ Đại Mỹ Nam hay Hắc Bảng đều hơn Vạn Bí Tà một bậc.Lãng Thừa Phong không khỏi lạnh người, Ma Tông dưới Ma Tôn có Tam Tướng Ngũ Ma Thất Yêu Thập Sát, Tam Tướng bao gồm Kim Sí Tướng Quân, Ngọc Thụ Tướng Quân và Nguyệt Dạ Tướng Quân, ba người này đều ở đẳng cấp tông sư, giang hồ thường nói chỉ cần một người trong bọn họ ra cũng đủ dẹp yên một môn phái trong lưỡng phái lục đạo hắc đạo, dù Vạn Bí Tà ở trạng thái thập túc cũng không phải đối thủ của Dạ Thiên đừng nói là lúc này bị trúng độc, ngay cả Kim Sí Tướng Quân và Ngọc Thụ Tướng Quân đều đích thân ra trận đủ thấy Ma Tông coi trọng Vạn Tà Môn như thế nào, mà cũng có thể đây là phong cách của Trạch Dương, không bao giờ khinh địch và nắm chắc phần thắng mới ra tay.Vạn Bí Tà gặp Ngọc Thụ Tướng Quân như gặp bạn cũ lâu năm, y mỉm cười quay sang hỏi Trịnh Hiệu Tích:“Sư đệ, độc đệ hạ ta phải chăng là Đào Hoa Độc? Ta nghe nói loại độc này không màu không mùi, chỉ cần một giọt thì cao thủ nhất đẳng cũng chỉ có chết, hơn nữa khi chết thì da thịt nứt nẻ thành hình hoa đào, cực kỳ thương tâm. Loại độc này chỉ có một người pha chế được chính là Độc Yêu một trong Thất Yêu, không lẽ Độc Yêu cũng đến?”Trịnh Hiệu Tích cau mày, Vạn Bí Tà đa mưu túc trí tại sao trong tình huống tuyệt vọng như thế này lại điềm nhiên như không có chuyện gì còn đi hỏi mấy câu linh tinh? Y hỏi Độc Yêu có đến đây hay không lẽ nào muốn xác định bên ngoài còn có ai hay không? Không lẽ y đã trục được độc nên muốn khiến bọn hắn lộ sơ hở rồi trốn thoát? Hay là y chỉ đang cố giả thần giả quỷ để kéo dài thời gian? Trịnh Hiệu Tích là người đa nghi nên lúc này có vô số câu hỏi và giả thuyết hiện lên trong đầu hắn.Trịnh Hiệu Tích đa nghi còn Ngọc Thụ Tướng Quân là lão lão hồ hy, y dựa vào cảm ứng biết được chắc chắn Vạn Bí Tà bị trúng độc và