“Đại mộng thuỳ tiên giác,Bình sinh ngã tự tri”Sáu năm trước khi Ma Tông tấn công Vạn Tà Môn.Tại một hoang đảo vô danh xa xôi ngoài Đông Hải, hoang đảo bán kính hơn sáu mươi dặm này không có tên cũng không ai biết đến, chưa từng có ai đặt chân đến trừ hai người, bọn họ là một đôi phu thê họ Cố, bọn họ có một cậu con trai tên là Cố Bình Sinh.Cố Bình Sinh năm nay mười hai tuổi, thân hình gầy gò thấp bé nhưng cậu có một đôi mắt trong trẻo và thiện lương. Hằng ngày cậu cùng cha vào rừng núi săn bắt hái lượm hoặc xuống biển bắt cá tôm nhưng hôm nay cha cậu bị thương ở chân nên cậu đi một mình.Cố Bình Sinh vừa nhặt được vài cành củithì đột nhiên một tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên, cậu sợ hãi vì nghe nói dạo này trên núi có gấu xuất hiện nhưng tiếng rên này là của con người. Tuy sợ hãi nhưng lòng tốt tiếp thêm can đảm cho Cố Bình Sinh, cậu cắn răng bước về phía phát ra tiếng rên, bước được ba bước suýt nữa cậu xoay người bỏ chạy vì phía trước là một con gấu lớn.Nhưng nhìn kỹ lại thì không phải gấu mà là người, người này cơ thể lớn như một con gấu, râu tóc đỏ rực như lửa, trên người có nhiều vết thương còn thất khiếu đều tướm máu, tuy y bị thương nhưng khí thế vẫn bá đạo kinh nhân. Cố Bình Sinh nén sợ tiến lại gần gọi khẽ:“Tiền bối, người có sao không?”Xích phát nhân hé đôi mắt, nhất thời tà khí từ mắt y toả ra hừng hực, Cố Bình Sinh sợ hãi lùi lại hai ba bước. Y đưa đôi ma nhãn như hai đốm lửa ma trơi trong bóng tối nhìn Cố Bình Sinh, cậu bất giác có cảm giác ngột ngạt, đôi mắt đó như nhìn xuyên qua lớp quần áo bên ngoài vào sâu tận xương tuỷ của cậu. Y khép hờ đôi mắt rồi hỏi, giọng nói hùng hồn khôn tả:“Tiểu tử, ngươi tên là gì? Ai sai ngươi đến đây?”Cố Bình Sinh vẫn còn hơi sợ hãi run run đáp:“Vãn bối tên là Cố Bình Sinh, nhà vãn bối ở gần đây ngày nào vãn bối cũng đi săn thú rừng...”Xích phát nhân xác nhận Cố Bình Sinh không có nội lực mới nhắm mắt, hơn nữa y cũng cảm nhận được cậu không nói dối. Y khoát tay:“Được rồi! Ta cũng không muốn chấp nhặt với một đứa nhãi ranh, ngươi mau cút đi cho lão tử!”Cố Bình Sinh lắc đầu:“Không, phụ thân vãn bối có dặn thấy người gặp nạn phải xả thân giúp đỡ. Để vãn bối dìu tiền bối về nhà vãn bối trị thương!”Cố Bình Sinh cúi xuống định đỡ xích phát nhân dậy thì bị y gạt tay ra, trải qua mười lần bị cự tuyệt cậu vẫn kiên trì đỡ y dậy, y dường như hết cách với cậu ngửa mặt cười một tràng dài rồi hỏi:“Tiểu tử thúi, ngươi không sợ ta sao?”Cố Bình Sinh gật đầu rồi lại lắc đầu:“Sợ! Nhưng vãn bối không thể bỏ lại tiền bối thân mang trọng thương ở lại nơi rừng núi hoang vu này được!”Nói đoạn lại cúi xuống đỡ xích phát nhân lên, hai người một trẻ dựa vào nhau đi xuống núi, Cố Bình Sinh cao chỉ khoảngbốn thước còn xích phát nhân cao sáu, bảy thước mà xích phát nhân thì toàn không không còn chút sức lực nào nên y hoàn toàn dựa vào Cố Bình Sinh. Điều này khiến cho trên đường đi cả hai ngã không biết bao nhiêu lần nhưng cứ vấp ngã Cố Bình Sinh lại đỡ y dậy đi tiếp mà không hé răng than thở một lần.Cả hai đi được một đoạn khá xa mà không có ai mở lời đột nhiên Cố Bình Sinh lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng:“Không biết tiền bối quý tính là gì cho tiện xưng hô?”Dường như do Cố Bình Sinh lễ phép và hiền lành hơn nữa cậu kiên trì dìu y về nhà không ngại khó khăn cực khổ cũng như những vết thương vẫn còn đang tướm máu nên y có hảo cảm với cậu, ánh mắt y nhìn cậu cũng ấm áp và trìu mến hơn rất nhiều. Y nói:“Ngươi cứ gọi ta là Xích lão!”Xích lão không muốn tiết lộ danh tính nhưng Cố Bình Sinh không để tâm, cậu nhìn râu tóc của y rồi ngây ngô nói:“Râu tóc ông màu đỏ gọi là Xích lão đúng là hay!”Xích lão nghe thế liền bật cười, Cố Bình Sinh cũng cười theo.Xích lão không khỏi cảm thấy cảm khái, nếu là trước đây có kẻ dám đụng chạm đến màu râu tóc của y nhất định kẻ đó không sống quá thêm ba khắc làm gì có chuyện cười đùa vui vẻ như bây giờ.[CENTER]***[/CENTER]Cố Bình Sinh lên núi săn thú chỉ khoảng hai khắc nhưng dìu Xích lão về nhà lại mất nửa canh giờ.Căn nhà tranh của gia đình Cố Bình Sinh nhỏ nhắn nằm bên bờ biển, vừa về đến nhà cậu vui vẻ gọi lớn:“Cha! Mẹ! Con về rồi!”“Con trai về rồi à? Có mệt không?Từ trong nhà bước ra một đôi phu thê trung niên trạc tứ tuần, tóc đều đã điểm bạc, trung phụ khuôn mặt trung hậu hiền từ còn trung niên vẻ mặt có phần nghiêm khắc, hai người này là phụ mẫu của Cố Bình Sinh, Cố Thành và Tư Đồ Mạt. Tư Đồ Mạt vui mừng khi nghe con trai trở về vội vàng chạy ra thì thấy con trai toàn thân thương tích thì hết sức hoảng hốt, bà hai mắt đỏ mắt đỏ hoe sắp khóc chạy đến bên Cố Bình Sinh lo lắng hỏi dồn:“Con bị làm sao vậy? Tại sao lại bị chảy máu? Con bị gấu tấn công phải không? Mẹ đã bảo con đừng có đi một mình rồi mà con không chịu