Đúng là nực cười.Tô Mật cảm thấy không có chuyện gì buồn cười hơn chuyện cô gặp phải lần này.“Là bởi vì Tống Thần cứ mãi nhung nhớ tôi, mà cô ta thì lại thích Tống Thần nên muốn làm tôi phát điên để xem Tống Thần có còn thích một kẻ điên nữa không?”Mặc dù cốt truyện ngoằn ngoèo nhưng ý tưởng này của Ngải Kỳ Ngọc rất đúng.Yến Nam Qua gật đầu.Tô Mật trợn to hai mắt với vẻ khó tin.“Cô ta điên rồi sao? Cô ta mù à, tôi với Tống Thần chẳng có quan hệ gì cả.
Cô ta thích Tống Thần là chuyện của cô ta, tại sao lại phải làm tôi phát điên? Tôi đã chọc ghẹo gì cô ta à?”Hoắc Thành nhún vai.“Tô Mật, cô sẽ không hiểu được suy nghĩ của kẻ não tàn đâu, vì nếu bọn họ có não thì đã không phải là não tàn rồi.”Ví dụ như lúc đầu Tô Mật còn tưởng là hiếp dâm tập thể hay ngược đãi gì đó.Nói thật, Hoắc Thành cảm thấy Tô Mật cũng hơi não tàn ở mức độ nào đó, lúc nào cũng tưởng tượng bản thân đang gặp phải chuyện gì đó.“Cô nên mừng vì Ngải Kỳ Ngọc chỉ muốn ép cô điên chứ không tìm bác sĩ thôi miên hay làm chuyện điên rồ hơn thế.”Tô Mật cười khẩy.“Nói vậy tôi nên cảm ơn cô ta đã hạ thủ lưu tình?”“Không, cô nên cảm ơn đầu óc cô ta có hố, không nghĩ đến những chuyện này, nếu không cô còn thảm hơn cô tưởng tượng đấy.”“...”Bây giờ Tô Mật hoàn toàn không biết mình nên nói gì.Thì ra cô nên cảm ơn hung thủ đã không băm cô thành nhiều mảnh, hành hạ đến chết?Không!Cô từ chối suy nghĩ đáng sợ này!“...” Yến Nam Qua thấy não của hai người đều bị thủng, cần phải uống thuốc chữa bệnh não tàn.“Mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.
Còn về dự án, em không cần quá lo lắng.”Tô Mật lập tức cuống lên.“Tất cả đều là tiền đó!”Yến Nam Qua thở dài.“Thật ra em có ở đó hay không cũng không quan trọng, em chỉ cần theo dõi chuyên môn là được, không cần phải tham gia mọi khâu.
Em là người quản lý công ty chứ không phải người thiết kế, em không cần hiểu thiết kế ngôi nhà như thế nào.”“Nhưng bây giờ...”“Nếu em thật sự thấy không yên tâm thì có thể tìm một người em tin tưởng sang giám sát thay em mấy ngày, có người của em ở đó chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra.”“Nhưng mà...”“Tin tôi đi, một khi đã định sẵn sẽ xảy ra chuyện xấu thì em có đó hay không cũng không thay đổi được gì.
Em chỉ cần đối phó và giải quyết kịp thời là được rồi.
Tôi nhớ em có một trợ lý nam đúng không?”“Tên là Ngôn gì đó, nói cậu ta đến thay em đi.”“Như vậy không...”“Việc em cần làm bây giờ là nghỉ ngơi cho khỏe.
Tin tưởng tôi, mấy ngày này có lẽ em sẽ không được thoải mái, nếu có thể thì đi thăm anh em.”Tô Mật sắp phát điên.“Có thể cho tôi nói hết câu được không hả?”Không phải Yến Nam Qua ít nói lắm sao? Người đang cằn nhằn này là ai thế?Anh ta bị cằn nhằn ám vào người à?Sao hôm nay nói nhiều thế?Hết câu này đến câu khác khiến cô không nói được một câu hoàn chỉnh.
Anh đã sắp xếp luôn chuyện sau này cô nên nghỉ ngơi như thế nào.Ai cho anh cái quyền đó!Yến Nam Qua hất cằm, ra hiệu “Em nói đi”“...”Nhưng cuối cùng Tô Mật nhận ra cô không còn gì để nói nữa.Ảo não đập đầu xuống gối.Hoắc Thành không hề nể mặt mà cười lớn.Tô Mật liền ném một cái gối sang.“Cười cười cười, dây thần kinh cười của anh bị nối sai à?”Hoắc Thành nhân tiện lấy gối lau nước mắt do bật cười.“Này, Tô Mật, không phải cô rất giỏi ăn nói sao? Nói đi, cố nói đi, phát huy năng lực miệng lưỡi trơn tru của cô đi, tuyệt đối không được để một kẻ câm hơn cô được.”“Cút cút cút! Hai người cút hết đi!”Mặc dù cô rất cảm ơn Yến Nam Qua và Hoắc Thành đã cứu cô nhưng trong tình huống bây giờ thật sự cô không thể cảm ơn được.Yến Nam Qua và Hoắc Thành ngoan ngoãn cút đi theo lời cô nói.Đóng cửa lại, Tô Mật vừa thấy hối hận lại vừa thấy buồn cười.Suy nghĩ của kẻ não tàn thật sự không thể tưởng tượng nổi.Nói theo lý thì Tống Thần vô tội nhưng đáng tiếc Tô Mật vẫn không kìm được giận chó đánh mèo lên anh ta, càng ghét anh ta hơn.Tên đầu sỏ chính là Tống Thần, nếu không phải Tống Thần từng nhắc bên tai của Ngải Kỳ Ngọc thì một người kiêu ngạo như Ngải Kỳ Ngọc sao