Tô Mộc Trạch buồn phiền nhìn Hứa San.“Sau này cô không cần đến phải đến nữa, tôi có thể tự lo được, hơn nữa còn có y tá.
Mỗi ngày cô đến cướp chén cơm của người ta, đã nhiều lần người ta phàn nàn với tôi rồi đấy.”Hứa San làm ngơ, mở nắp hộp cơm.“Bác sĩ nói bây giờ anh có thể ăn như bình thường nhưng chỉ đừng quá cay.
Hôm nay, tôi có hầm đậu nành rong biển rất bổ dưỡng, anh ăn thử đi?”“Hứa San à, cô đừng giả vờ như không nghe thấy được không?”“Anh ăn nhanh đi, tay nghề của tôi rất tốt đó, không phải trước kia anh còn khen tôi sao? Nào, ăn một muỗng canh đi, canh này mùi vị cũng ngon lắm.”…Tô Mộc Trạch hoàn toàn bất lực.Anh chưa từng gặp cô gái nào giống như Hứa San.Nếu bạn hơi nặng lời nói cô ấy mặt dày, cô ấy sẽ liền khóc cho bạn xem.
Còn nếu bạn nói cô ấy da mặt mỏng, dù bạn có đuổi thế nào thì cô ấy cũng giống như da trâu dính chặt lấy người bạn không đi.Bây giờ ngay cả việc phơi nắng hít thở không khí cũng là Hứa San quyết định, Tô Mộc Trạch không thể từ chối.Mọi việc Hứa San làm khiến cho Tô Mộc Trạch cảm thấy rất phiền, nhưng không còn cách nào khác.Là một người đàn ông mà gây khó dễ với một cô gái cũng không đúng.Sống hai mươi tám năm trên đời, lần đầu tiên Tô Mộc Trạch gặp phải vấn đề khó giải quyết thế này.Anh không nhìn thìa trước miệng mà điều khiển xe lăn xoay một vòng để không đối diện với Hứa San.Kết quả vừa xoay xe lăn, ngẩng đầu lên liền trông thấy em gái mình đang đứng há hốc mồm như kẻ ngốc, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Hứa San sau lưng anh.Đầu càng đau, Tô Mộc Trạch phải ấn hai bên thái dương.Hứa San lo lắng để hộp cơm xuống, nhanh chóng lấy một vật nhỏ trong túi xách rồi đi đến trước mặt anh.“Có phải lại đau đầu không? Nào, để tôi thoa dầu cù là cho anh, sẽ bớt ngay thôi.”Tô Mộc Trạch thật muốn vung tay đánh rớt vật trong tay Hứa San xuống.
Trông thấy Tô Mật đang nhìn chằm chằm khiến anh càng xấu hổ, nên cũng mặc cho Hứa San thoa thoa xức xức lên đầu mình.“Nhìn cái gì? Chưa đủ à?”Tô Mật chẳng quan tâm đến sự tức giận của anh mình, ngạc nhiên lúc đầu qua đi, lúc này là vô cùng vui vẻ.Xem đi, anh trai cô đúng là rất có sức quyến rũ mà, dù ngồi xe lăn cũng có cô gái nhỏ điên đảo si mê anh.Đi qua vườn hoa tới cạnh bọn họ, cô giả vờ như không thấy hai má ửng hổng trên mặt cô gái kia, tò mò hỏi: “Cô là?”Hứa San lo sợ khi nhìn thấy Tô Mật.Là một nhân viên của Tô thị, dù chỉ được Tô Kiến Phong sắp xếp ở một vị trí thư ký nhỏ nhưng cô ấy vẫn biết đến Tô Mật, người nắm quyền Tô thị, là bà chủ của mình.Có nhiều lời đồn Tô Mật sau có được Tô thị liền từ bỏ người thân, hãm hại bố ruột, gây tai nạn xe cho anh trai, thậm chí vì để có được hợp tác với Yến thị trong quyền khai thác dự án Địa Vương mà đi bán thân, còn đủ mọi chuyện khác nữa.Nói tóm lại là Tô Mật vì muốn đoạt quyền, muốn nhận được nhiều người ủng hộ mà dùng bản thân đánh cược đổi lấy sự trợ giúp của đối phương.Là một người phụ nữ không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.Nếu nói Tô Kiến Phong tính cách nóng nảy và đa nghi khiến người làm cấp dưới của ông ta rất khốn khổ thì đối với Tô Mật, nhất là nhân viên của Tô Kiến Phong rất muốn tránh xa vạn dặm, vì sợ lỡ như bị Tô Mật để mắt đến, nói không chừng vì một dự án nào đó mà đưa các cô lên giường đối tác luôn.… Bán mình còn có thể thì còn gì cô không dám