Chương 10: Giấu giày
Văn khế hộ tịch của A Hải được làm xong một cách nhanh chóng, từ đây hắn chính thức ở lại Tống gia, được tạm thời sắp xếp ở ngoại viện của nhà cũ. Tống Tinh Dao là nữ nhi khuê các, A Hải cũng không có nhiều cơ hội trông thấy Tống Tinh Dao, ngày thường hắn không có việc gì làm, lúc đầu mọi người sợ ngoại hình của hắn nên không dám tới quá gần, sau đó phát hiện hắn trầm tính ít lời nhưng chỉ cần nhìn thấy có người gặp khó khăn thì đều sẽ xắn tay áo lao vào giúp đỡ, mọi người dần dần không còn sợ hắn nữa, bắt đầu giao cho hắn ít việc. Hắn cũng không so đo là sống ở phòng nào làm việc cho phòng nào, có người gọi là tới hỗ trợ, không bao lâu sau, hắn đã lăn lộn tới mức từ trên xuống dưới không ai không biết mặt.
Sau khi có A Hải, Tống Tinh Dao ỷ vào việc cha nương không ở bên cạnh, tổ mẫu lại là người dung túng các cháu, nàng càng lớn mật đi ra cửa, mỗi ngày đều chạy tới nhà trọ Thụy Lai, đi theo sau lưng Lôi Cửu vừa nhìn vừa học, cũng vứt việc gặp phải Bùi Viễn ra sau đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn một tháng lại trôi qua trong nháy mắt, Lạc Dương bước vào mùa hạ. Cái bụng bầu của Sương Ảnh đã trở nên tròn trịa, nó dần trở nên nôn nóng vì sắp tới kỳ sinh nở. Tống Tinh Dao có lòng muốn quan sát học hỏi, hưng phấn xoa tay đi theo phía sau.
Sáng sớm hôm đó, Tống Tinh Dao còn chưa kịp đeo giày đã chạy ra khỏi phòng, vội vàng la lên trong sân: “Yến Đàn đâu rồi?”
Vừa nãy Tôn Tàng sai người tới báo, nói là đêm hôm qua Sương Ảnh đã có dấu hiệu bắt đầu sinh, Tống Tinh Dao sốt ruột đi ra, đang tìm Yến Đàn khắp nhà nhưng chỉ có một người là Oanh Hương ở trong phòng thêu. Oanh Hương vội vàng buông việc trong tay xuống, muốn tiến lên hầu hạ nàng thì đột nhiên có người hét lên một tiếng: “Tiểu thư, ta ở đây!”
Nghe giọng thì đúng là Yến Đàn, Tống Tinh Dao nhìn lại, thấy nàng ấy đứng phía dưới lá chuối tây ở chỗ ngoặt trên hành lang, vẫy vẫy tay với nàng. Tống Tinh Dao cảm thấy sốt ruột, lại thấy nàng ấy làm mặt quỷ nên muốn tự mình đi qua, nàng phải cố nén lo lắng mà đi vài bước đến bên cạnh nàng ấy. Yến Đàn ghé vào lỗ tai nàng rồi nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt hai người đồng thời dừng trên người Oanh Hương.
Oanh Hương nhìn Yến Đàn động môi, theo đó sắc mặt Tống Tinh Dao dần dần bình tĩnh lại, vẻ mặt gấp gáp ban đầu biến mất, ánh mắt bình tĩnh quét tới đây lộ ra ý thở dài, trong lòng nàng ta chợt sinh ra cảm giác thấp thỏm bất an. Bên kia, Yến Đàn đã nói xong, Tống Tinh Dao cúi đầu đi xuống hành lang, không nhìn rõ vẻ mặt nhưng mỗi bước đi đều như đang đạp lên trái tim của Oanh Hương, điều này khiến nàng ta sinh ra dự cảm không tốt.
Tống Tinh Dao vừa mới đi đến trước mái hiên, Oanh Hương đột nhiên lao tới, quỳ gối trước mặt nàng đến bịch một tiếng.
Triều Đại An không thịnh hành lễ quỳ, Oanh Hương vào Tống phủ ngần ấy năm cũng chỉ lạy Tôn thị một lần vào lần đầu tiên khi mới tới Tống gia mà thôi, bây giờ đột nhiên hành lễ lớn như này khiến cho Tống Tinh Dao lùi lại nửa bước, nhíu mày hỏi nàng ta: “Oanh Hương, ngươi làm gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Oanh Hương khẽ cắn môi, ngẩng đầu nói: “Tiểu thư, Oanh Hương làm việc sai trái, xin tiểu thư trách phạt.”
Hai tháng nay, nàng ta dần dần bị xa cách, dấu hiệu chủ tớ cách lòng đã sớm lộ ra, trong lòng nàng ta hiểu rõ nhưng hôm nay mới nhìn ra manh mối, dứt khoát đưa ra lựa chọn giữa chủ động thẳng thắn nhận tội và bị động nhận tội.
Đây là vừa quỳ vừa cầu xin, đánh đòn phủ đầu lên tính cách mềm lòng của Tống Tinh Dao. Nếu là Tống Tinh Dao trước đây, tất nhiên nàng sẽ không đành lòng trách móc nặng nề, thậm chí nàng còn muốn an ủi nàng ta.
“Có chuyện gì thì đứng lên lại nói.” Tống Tinh Dao lãnh đạm nói.
Oanh Hương chỉ lắc đầu: “Oanh Hương không dám đứng dậy, chỉ xin tiểu thư trách phạt.”
“Từ trước đến nay Tống gia luôn đối xử rộng lượng với mọi người, ta cũng vẫn luôn đối xử không tệ với các ngươi, cho dù các ngươi có chút sai lầm, ta cũng chưa từng trách phạt quá nặng nề, bây giờ ngươi quỳ xuống đất không chịu đứng dậy, chỉ xin trách phạt không kể nguyên do, là muốn ép ta vào tội bất nhân sao? Hay là lấy chuyện này để uy hiếp ta, ép ta phải tha thứ cho ngươi?” Giọng nói của Tống Tinh Dao càng lạnh lùng hơn.
Sau khi bị người vạch trần ý đồ, Oanh Hương đỏ mặt tai hồng, lắc đầu nói: “Không phải, tiểu thư, Oanh Hương không dám…”
“Nếu không dám, vậy thì đứng lên mà nói.” Khi nói chuyện, Tống Tinh Dao cho Yến Đàn một ánh mắt.
Yến Đàn hiểu ý, chạy chậm về phòng rồi mang một cái ghế bành tới. Tống Tinh Dao ngồi dưới hành lang, chống khuỷu tay dựa nghiêng vào lưng ghế, chân bắt chéo khẽ vểnh lên, đôi giày thêu xoay lơ lửng giữa không trung, lộ ra cảm giác bất cần đời, hoàn toàn không phải động tác mà nữ nhi khuê các nên có. Oanh Hương bị ánh mắt ẩn giấu uy nghiêm tức giận nhưng chưa biểu hiện rõ của nàng nhìn thoáng qua, cuống quýt đứng lên, không dám tiếp tục suy đoán suy nghĩ của nàng, gọi: “Tiểu thư…”
“Nói đi, sai ở đâu?” Tống Tinh Dao hỏi nàng.
Oanh Hương hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Nô tỳ sai rồi, lợi dụng việc được ở trong phòng của tiểu thư để lén lút ăn bớt, lặng lẽ lấy đồ vật trong phòng của tiểu thư về nhà.”
“Lấy những thứ gì?” Tống Tinh Dao tiếp tục hỏi.
Oanh Hương cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nói: “Tháng trước cữu gia Tôn gia đưa quà tặng tới, nô tỳ lặng lẽ lấy hai cái tổ yến, một bao bột phục linh đưa về nhà.” Vừa nói vừa liếc nhìn Tống Tinh Dao, cắn cắn môi, lại nói: “Còn có mảnh vải thừa ra từ lần trước làm váy áo cho tiểu thư…” Vừa nhấc mắt đã đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Tống Tinh Dao.
“Hết rồi?” Tống Tinh Dao thờ ơ mở miệng.
Oanh Hương do dự gật đầu, Tống Tinh Dao cho Yến Đàn một ánh mắt, Yến Đàn nhanh chóng lấy một quyển sổ nhỏ cỡ lòng bàn tay từ trong tay áo ra.
“Cữu cữu đưa tới ba lon trà Cố Chử Tử Duẩn, mỗi lon đều thiếu hai phân, còn có hộp An Tức Hương của Ba Tư, cũng ít đi. Hai thứ này hiện đang có nhu cầu cao, sang tay là có thể bán được giá tốt.” Tống Tinh Dao tùy ý lật vài trang, lại nói: “Tối hôm qua ngươi lặng lẽ đưa cho Lý bà tử của phòng bếp, vốn dĩ hôm nay muốn sang tay nhưng bây giờ Lý bà tử đã bị Lưu ma ma bắt giữ, bắt cả người lẫn tang vật.”
Nàng không muốn xem nữa, ném quyển sách kia xuống bên chân Oanh Hương: “Vẫn còn có nhiều thứ khác, ngươi tự xem đi, đây là những thứ ngươi lấy đi trong mấy tháng gần đây, có gì sai sót không? Còn việc trước đó, ta cũng không muốn truy cứu nữa.”
Oanh Hương nghe xong những lời nàng vừa nói, khuôn mặt trắng bệch, nhặt quyển sách lên, mới lật được hai trang đã toát cả mồ hôi lạnh. Ánh nắng ban ngày giữa mùa hè chiếu vào sau lưng nàng ta nhưng cả người nàng ta lại lạnh ngắt.
Tháng tư, Tống Tinh Dao đã sớm sai Yến Đàn điều tra mọi việc.
Mặc dù Tống gia không phải gia đình cực kì giàu có nhưng gia cảnh cũng coi như giàu có, ngoại trừ bạc tiêu vặt hàng tháng thì chi phí ăn mặc đều lấy từ của công, mẫu thân nàng là Tôn thị có của hồi môn phong phú, bà thường lặng lẽ đưa thêm cho nàng, không kể ngân lượng, trang sức, quần áo, Tống Tinh Dao lại là tiểu nữ nhi của đại phòng, thân thích có qua lại cũng thưởng rất nhiều cho nàng vào ngày lễ ngày tết, hơn nữa có một cữu gia như Tôn Tàng, lễ vật bốn mùa không phải là ít, vì vậy tuy không thể so sánh với các quý nhân trong kinh nhưng Tống Tinh Dao cũng sung túc hơn những tiểu