Chương 2: Quỳ thủy
Cơn mưa lớn vừa dừng lại, trời còn chưa trong, mây đen u ám báo hiệu vẫn còn một đợt mưa nữa chưa trút xuống, từ Lạc Dương đến Trường An đều chìm trong mưa phùn. Đường dài khó đi nhưng Tống Nhạc Văn cũng không thể không dẫn theo thê tử dầm mưa lên đường đi Trường An. Từ đầu xuân triều đình đã ban lệnh điều động chức quan cho ông, vốn dĩ ông muốn mang theo cả nhà chuyển đến Trường An nhưng bởi vì tiểu nữ nhi bị thương nên trì hoãn mất mấy ngày, nếu lại tiếp tục kéo dài thì bề trên sẽ giáng tội, vì vậy ông không thể không nhích người đi tới Trường An trước, đành phải để Tống Tinh Dao bị thương chưa khỏi hẳn ở lại nhà cũ tại Lạc Dương, giao cho lão tổ mẫu chăm sóc .
Tống Tinh Dao nghỉ ngơi mấy ngày thì đã có thể đứng dậy, sáng nay nàng còn tự mình cầm ô đi tiễn mẫu thân ra tận bên ngoài cổng lớn. Tôn thị luyến tiếc nữ nhi, hốc mắt đỏ hoe, nắm tay nàng dặn dò không ngừng, tất cả hành lý đều đã được sắp xếp gọn gàng thỏa đáng, Tống Nhạc Văn thấy sắc trời không còn sớm nên đi tới đây thúc giục thê tử lên đường, nói: “Cũng không phải không bao giờ gặp lại, nàng đừng khổ sở, đợi Lục nương khỏe lại thì để Tam Lang trở về đón con vào kinh đoàn tụ với nàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phu thê hai người Tống Nhạc Văn có hai nữ nhi và một nhi tử, Tống Tinh Dao là tiểu nữ nhi trong nhà, phía trên còn có một huynh một tỷ, Tống Mộng Trì đã tới kinh thành trước hai người một bước để chuẩn bị nơi ở, hắn là nhi tử duy nhất của đại phòng nhưng đứng hàng thứ ba trong các nam đinh cùng thế hệ trong nhà, vì vậy gọi là Tam Lang. Trưởng tỷ Tống Tinh Ngâm đã xuất giá từ năm kia, vừa hay nhà phu quân cũng là người ở Trường An, lần này vào kinh, vốn là ngày một nhà năm người được đoàn tụ nhưng không may Tống Tinh Dao lại bị thương.
Cũng đã nói đến nước này, Tôn thị không thể tiếp tục dông dài, bà vừa lấy khăn lụa lau khóe mắt vừa xoay người lên xe ngựa. Tống Tinh Dao vẫn che ô đứng ở chỗ cũ, nhìn theo hướng cha nương rời đi.
Lần này đi Trường An, phụ thân nàng mang theo trọng trách chấn hưng Tống gia, một nhà già trẻ đều đặt kỳ vọng rất cao lên người ông.
Tống thị ở Lạc Dương vốn không phải là danh môn vọng tộc, ban đầu tổ tiên là nhà binh không biết nổi một chữ to nhưng năm đó Tống lão thái gia, cũng chính là tằng tổ phụ của Tống Tinh Dao từng là đầu bếp chuyên quản chuyện ăn uống đi theo bên cạnh Thái Tổ Hoàng Đế của triều Đại An, đi theo ngài ấy chinh chiến khắp nơi, từng chắn một đao cho Thái Tổ. Sau đó thiên hạ ổn định, triều Đại An được thành lập, Thái Tổ Hoàng Đế luận công ban thưởng đại khao tam quân, Tống lão thái gia vì chắn một đao kia mà được phong là Chính ngũ phẩm Huyện tử khai quốc, thực ấp* 500 hộ.
*thực ấp: là vùng đất được ban cho quan lại gồm một số lượng hộ dân cùng ruộng đất chịu sự quản lý của họ.
Nhưng lão thái gia không có chí lớn, sau khi được phong tước thì nhanh chóng cáo lão hồi hương, định cư ở Lạc Dương, làm một tử tước(1) nhàn tản, lại không có thành tựu với xã tắc, còn là một vương tước khác họ, khi tổ phụ của Tống Tinh Dao kế thừa tước vị thì lại bị giảm xuống trở thành Huyện nam khai quốc. Nhưng may mắn thay, tổ phụ của nàng là người có mắt nhìn xa, thừa dịp ông còn trên đời, ông xin triều đình ấm phong(2) vào thời kì đỉnh cao cuối cùng của trào lưu tước vị, mưu cầu cho trưởng tử Tống Nhạc Văn làm thủ quỹ(3) tại kho vũ khí của phủ Chiết Xung ở Lạc Dương để chèo chống gia tộc.
(1)tử tước: là một tước hiệu quý tộc cha truyền con nối, là tước thứ tư trong năm tước theo thứ tự công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, nam tước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(2)ấm phong: là chế độ phong tước hiệu danh dự và ban cấp đặc quyền cho gia đình, họ hàng của các quý tộc và quan lại cao cấp thời phong kiến, ý chỉ không cần thi cử vẫn có thể ra làm quan.
(3)thủ quỹ: ở đây có nghĩa là bộ phận hoặc tổ chức lưu giữ hồ sơ vũ khí.
Quả nhiên, sau khi tổ phụ của Tống Tinh Dao qua đời, triều đình thu lại tước vị, chỉ để lại thực ấp 300 hộ coi như bồi thường, may mắn thay, mặc dù Tống Nhạc Văn không phải là người giỏi giao tiếp với người khác nhưng lại có chút thiên phú trong việc chế tạo binh khí, trong mấy năm làm việc ở kho vũ khí, ông đã cải tiến không ít binh khí, tất cả đều có hiệu quả kỳ diệu. Bởi vì năm ngoái ông cải tiến một thần cơ nỏ nên được Binh Bộ Thượng Thư coi trọng, đầu xuân ông thu được lệnh điều động vào kinh nhằm điều ông tới tư kho của Binh Bộ.
Tính ra, Tống Tinh Dao miễn cưỡng có thể coi là một tiểu thư của gia tộc đang đà xuống dốc nhưng so với Lâm gia đã định cư lâu đời ở Trường An, đứng giữa trung tâm quyền quý thì ba đời Tống gia cộng lại cũng không đủ để đánh đồng với Lâm gia, Tống Tinh Dao hoàn toàn không biết vì sao bản thân nàng có thể trở thành thê tử của đích trưởng tử Lâm gia - một người nam nhân giống như trích tiên. Ký ức quá mức hỗn loạn, mỗi khi nhớ tới việc này, trong đầu nàng hiện lên vô số khuôn mặt xa lạ, tràn ngập các hình ảnh vỡ vụn thành mảnh nhỏ, đầu nàng căng như dây đàn, một khi chạm vào là vỡ vụn, đau đớn khó nhịn.
“Lại bị đau đầu ư?” Lưu ma ma tiến lên đỡ nàng, sai nha hoàn cầm lấy chiếc ô bằng giấy dầu trong tay nàng.
“Ta không sao.” Tống Tinh Dao hít sâu mấy hơi, vứt bỏ tất cả các suy nghĩ trong đầu, khóe môi cong lên tạo thành ý cười.
Mặc dù bây giờ nàng đã ổn định lại cảm xúc nhưng mỗi khi nàng thầm nghĩ muốn sắp xếp lại mớ ký ức lộn xộn này thì lại thấy đau đầu khó nhịn, bây giờ nàng chỉ miễn cưỡng tìm được một biện pháp trị ngọn không trị được gốc để khống chế: Chỉ cần không nhớ lại, đầu sẽ không đau, nàng vẫn sẽ luôn là Tống Tinh Dao mười lăm tuổi. Nói là không nghĩ nữa nhưng ngẫu nhiên tức cảnh sinh tình, ký ức vẫn sẽ mất kiểm soát giống như vừa rồi, những ký ức linh tinh vụn vặt chỉ hiện lên trong khoảng nửa khắc nhưng huyệt thái dương của nàng đã nhảy lên bình bịch.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hiện tại cha nương vẫn được bình an vô sự, không giống như kết cục thê lương trong mớ ký ức hỗn loạn kia, vậy cũng đủ để an ủi nàng.
————
Tiễn cha nương rời đi, Tống Tinh Dao chạy chậm trở về phòng, đạp rơi giày rồi bò lên giường. Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi vì không cần phải đi Trường An, mặc dù luyến tiếc cha nương huynh trưởng, cũng nhớ trưởng tỷ nhưng nỗi lo sợ của nàng đối với Trường An còn vượt xa hai điều đầu tiên.
Nàng nằm trên giường một lát, sau đó bỗng nhiên nhảy xuống giường đi đến trước bàn trang điểm, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào người trong gương đồng.
Mặc dù nàng nằm trên giường hơn mười ngày nhưng bản thân nàng trong gương vẫn rất khoẻ mạnh. Vết thương trên trán chỉ còn lại vết sẹo mờ mờ, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì khuôn mặt của nàng vẫn là khuôn mặt bầu bĩnh căng bóng của thiếu nữ, khi khẽ mỉm cười sẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền trên má, tràn ngập vui vẻ. Nàng xoa bóp gương mặt mình, cảm thấy vẫn phải có thêm chút thịt trên má thì mới có thể véo được má, nàng mười lăm tuổi không phải là một nữ tử yếu ớt suy nhược, quả thực là khác xa so với nữ nhân khô gầy đến mức gần như khắc nghiệt trong ký ức.
Dường như lại có những hình ảnh vụn vặt linh tinh xâm nhập vào trong đầu, nàng bỗng nhiên quay người lại, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Nha hoàn Oanh Hương đang dọn dẹp phòng bỗng bật cười, trả lời nàng: “Mùng năm tháng ba ạ, là ngày mấy người lang quân khởi hành tới Trường An, không phải tiểu thư vừa mới đi tiễn bọn họ hay sao?”
Tống Tinh Dao chậm rãi đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, duỗi tay mở cửa sổ ra, yên lặng nhìn sân nhỏ dưới lầu không lên tiếng.
Hình như mùng năm tháng ba là một ngày rất quan trọng.
Một ngày kia, Trường An nắng vàng ấm áp, cảnh xuân bên bờ hồ Khúc Giang tươi vui như trẩy hội, phong cảnh vô cùng đẹp, lần đầu tiên nàng tới Trường An đã gặp mặt một người, đôi mắt bị hắn mê hoặc.
Nhưng hôm nay nàng đang ở Lạc Dương, chưa từng đặt chân tới Trường An, không còn lần gặp mặt thoáng qua vào ngày xuân như trong trí nhớ.
Nếu bỏ lỡ chuyện