Chương 3: Thanh Tiêu
Tống Tinh Dao rùng mình run rẩy khi nhớ tới cơn đau như bị dao xẻo kim châm ở bụng.
Chỉ có nữ nhân từng trải qua sự đau đớn khi quỳ thủy tới thì mới có thể biết được cảm giác đó như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng gả cho Lâm Yến làm thê tử bảy năm nhưng không có con, không phải là nàng không thể sinh dưỡng mà là trong phủ có người không muốn để nàng sinh ra máu mủ của Lâm Yến, vì vậy người nọ lặng lẽ bỏ thuốc tránh thai vào trong đồ ăn thức uống của nàng. Nàng không trách bản thân vì đã không thể sinh một đứa con cho Lâm Yến, trên thực tế, cuối cùng hai người căng thẳng tới mức muốn hòa li, nàng lại cảm thấy may mắn vì mình không có vướng bận ở Lâm gia nhưng thuốc tránh thai có tính đại hàn, nếu dùng lâu không chỉ khiến nữ nhân không thể sinh dưỡng mà còn tàn phá thân thể của họ, vì vậy mỗi tháng nàng đều phải chịu nỗi đau như bị dao xẻo kim châm, nghĩ đến đã thấy cực kì đáng giận.
Nhưng người bỏ thuốc là ai? Là bà bà của nàng? Muội muội của Lâm Yến? Hay chính là Lâm Yến?
Nàng không thể hiểu rõ ngọn ngành, thậm chí nàng không biết vì sao bản thân mình lại gả vào Lâm gia - mỗi khi nàng nhớ tới người tên “Lâm Yến” này, đầu sẽ đau nhức không ngừng.
“Tiểu thư cũng thật là, ngay cả ngày của bản thân mình mà cũng không nhớ rõ, hôm qua vừa mới thay quần áo, bây giờ lại phải đi giặt tiếp.” Tiếng nói chuyện cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Tinh Dao, là một nha hoàn khác của nàng tên là Yến Đàn vừa ôm quần lót và váy áo bẩn trong tay vừa nhíu mày phàn nàn.
Oanh Hương hơi lo sợ bất an khi bị Tống Tinh Dao ném ra phía sau, nghe vậy thì nói: “Chúng ta vốn là nha hoàn bên người của tiểu thư, nhớ kỹ ngày quỳ thủy của tiểu thư là chức trách của ta và ngươi, hiện giờ quên là do ngươi và ta thất trách, ngươi còn không biết xấu hổ mà oán giận hả?”
“Điều này có thể trách ta sao? Tiểu thư bị thương nặng nằm trên giường, trong ngoài có không ít việc, ta làm gì có thời gian lo lắng hết? Hơn nữa quỳ thủy của tiểu thư vốn dĩ cũng không phải ở mấy ngày này, quỳ thủy bị trễ rồi.” Yến Đàn không cam lòng yếu thế mà tự biện hộ cho bản thân. Mặc dù đều là nha hoàn bên người của Tống Tinh Dao nhưng thân sơ khác biệt, Oanh Hương được chủ tử tin dùng hơn nàng ấy, chỉ chuyên phụ trách những việc xoay quanh Tống Tinh Dao, những việc dơ bẩn vất vả khác, ví dụ như việc giặt sạch quần lót bẩn, người ngoài không thể làm, cũng chỉ có thể giao cho nàng ấy. Hôm qua nàng ấy vừa mới giặt sạch một chậu quần áo của Tống Tinh Dao, hôm nay lại phải giặt, tất nhiên nàng ấy cảm thấy khó chịu.
Tống Tinh Dao đã mặc xong váy áo, thấy hai người cãi nhau thì mở miệng khuyên can: “Được rồi, đừng nói nữa, ta biết các ngươi vất vả.” Nàng nói xong thì đi ra khỏi phòng tắm, cũng không vội đi chúc mừng sinh nhật của Tống Tứ tiểu thư, nàng tựa vào giường nhỏ cạnh cửa sổ, lười biếng nhìn hai nha hoàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người Yến Đàn, Oanh Hương đều là nha hoàn do Tôn thị tự mình chọn vào phủ để làm nha hoàn bên người cho Tống Tinh Dao khi nàng lên mười tuổi, cũng đã đi theo nàng một khoảng thời gian lâu như nhau, nhưng nếu xem xét một cách kĩ lưỡng thì nàng càng thích Oanh Hương hơn. Mặc dù Yến Đàn là người thông minh nhanh nhẹn nhưng tính tình nhỏ nhen như lỗ kim, hơn nữa còn nhanh mồm dẻo miệng, cũng không biết nhường nhịn, đôi khi ngay cả nàng là chủ tử cũng phải nghẹn lời, cũng đắc tội với không ít người trong phủ; Oanh Hương có tính tình ôn hòa, cư xử chu đáo ổn thỏa, rất hợp với tính nết của nàng, vì vậy Tống Tinh Dao khó tránh khỏi việc đối xử bất công, thầm đối xử tốt hơn với Oanh Hương, đây cũng là nguyên nhân khiến Yến Đàn ghen tị, bình thường có không ít lần cãi nhau với Oanh Hương.
Ngoài ra, Oanh Hương đã cứu nàng một mạng, nàng nhớ rõ —— Tống gia xảy ra hoả hoạn vào năm nàng mười hai tuổi, Oanh Hương suýt chút nữa mất mạng khi cứu nàng ra khỏi đám cháy.
Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân mình thiên vị là có lý, coi Oanh Hương như tâm phúc, cho dù có tâm sự gì cũng đều nói cho Oanh Hương nghe, Oanh Hương cũng chưa bao giờ khiến nàng thất vọng, giúp đỡ nàng làm rất nhiều việc.
Vì vậy, Oanh Hương bưng tới hết bát thuốc này đến bát thuốc khác, nàng mới uống mà không hề nghi ngờ.
————
Cho dù Tống Tinh Dao cưỡng ép bản thân không được suy nghĩ nhiều nhưng ký ức là thứ rất khó kiểm soát, có khi bởi vì người bên cạnh, việc xung quanh hoặc là cảnh tượng nào đó giống như đã từng xảy ra mà ký ức bị gợi lên một cách đột ngột, Tống Tinh Dao không thể khống chế nổi.
Một nhúm tóc đen trượt xuống khỏi giường nhỏ. Tống Tinh Dao không gội đầu nhưng tóc quá dài khó tránh khỏi việc bị ướt đuôi tóc. Oanh Hương đã mang tới khăn dày, lược chải đầu, dầu bôi tóc và những thứ khác để hầu hạ Tống Tinh Dao búi tóc. Từ trước đến nay Tống Tinh Dao đều giao những việc bên người mình cho Oanh Hương, Yến Đàn đã quen rồi, chỉ lầu bầu ôm váy áo bẩn ra khỏi phòng tắm.
“Bên ngoài trời âm u không thể hong khô tóc, phải lau khô mới tốt.” Khi Oanh Hương nói chuyện thì đã đi đến bên cạnh giường nhỏ.
Tống Tinh Dao liếc mắt nhìn qua cổ tay của Oanh Hương, có vài vệt đỏ trên cổ tay trắng ngần mảnh khảnh, là vừa rồi bị nàng cào phải. Chuyện xưa chợt kéo đến ùn ùn khiến nàng hoảng hốt, nàng dùng lực mạnh mẽ cào xước cổ tay của Oanh Hương. Nhưng quả nhiên nha đầu này rất biết nhẫn nhịn, không nói gì cả, thậm chí còn lặng lẽ giấu vết thương vào trong tay áo, không hề oán trách.
“Để xuống đi. Vừa rồi ta đột nhiên bị đau đầu nên làm tay ngươi bị thương, cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi đi nghỉ ngơi đi, giao những việc này cho Yến Đàn.” Tống Tinh Dao nhẹ giọng mở miệng.
Động tác trên tay của Oanh Hương dừng lại, nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không đáng ngại...” Lời nói còn chưa dứt nàng ta đã va phải ánh mắt của Tống Tinh Dao, trong lòng đột nhiên thấy rùng mình, cảm giác đôi mắt của nàng đen trầm như màn đêm, nhưng đó không phải là cảm giác thân cận quen thuộc như bình thường.
Tống Tinh Dao không để ý tới nàng ta, chỉ nói với Yến Đàn: “Yến Đàn, ngươi tới búi tóc cho ta.”
Yến Đàn vừa mới thu dọn quần áo bẩn xong, chợt nghe nàng bảo nàng ấy tới búi tóc, thầm nghĩ đây là việc lớn việc nhỏ đều ném cho mình, trong lòng càng thêm không vui, ngẩng đầu lên, vừa định cãi lại thì bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt không được xía vào của Tống Tinh Dao. Nàng ấy vốn không phải người ngu dốt, lúc này đột nhiên tỉnh táo lại, cũng nhìn ra vài phần không thích hợp, vội vàng tiến lên đoạt lấy khăn trong tay Oanh Hương, tươi cười nói: “Tiểu thư biết đau lòng cho Oanh Hương tỷ tỷ, khi nào mới đau lòng cho nô tỳ đây?”
Nàng ấy vừa nói vừa nhanh nhẹn bắt đầu lau tóc cho Tống Tinh Dao, lại liếc mắt nhìn Oanh Hương một cái đầy đắc ý. Tống Tinh Dao nhìn thấy rõ ràng nhưng chỉ cười cười không nói gì, Oanh Hương đành yên lặng hành lễ lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người là Tống Tinh Dao và Yến Đàn, có lẽ là sợ bị so sánh với Oanh Hương nên Yến Đàn dùng toàn bộ tâm tư để lau tóc cho Tống Tinh Dao, sau đó lấy lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc, cuối cùng dùng lòng bàn tay xoa huyệt thái dương cho Tống Tinh Dao.
Tống Tinh Dao được nàng ấy xoa bóp vô cùng thoải mái, hai hàng lông mày dần dần buông lỏng, nhắm mắt hỏi nàng ấy: “Yến Đàn, ngươi có biết trong nhà Oanh Hương có những ai không?”
Yến Đàn nhíu mày nghĩ ngợi, nói: “Nàng không nhắc tới, nhưng nghe đồn chỉ có một quả phụ và một đệ đệ, ở tại phường Vĩnh Thông nhưng…” Nàng ấy đang nói thì nghĩ tới điều gì, cắn cắn môi muốn nói lại thôi.
Tống Tinh Dao không mở mắt, hỏi: “Nhưng cái gì?”
“Nô tỳ không biết có nên nói hay không.”