Phù Đồ Tháp

Cận Cô Sơn


trước sau

Mặt nước càng đi càng hẹp, Âm Lâu không nhớ được đường, chỉ mơ hồ cảm thấy không giống đường lúc đến cho lắm, đứng nhìn một chút rồi quay lại hỏi Đồng Vân: “Đây là đến đâu rồi? Sao ta cứ cảm thấy giống như đang đi nhầm đường?”

Đồng Vân đừng một bên nhìn lên bầu trời, “Có thể là đường tắt chăng, nói không chứng từ đây rẽ ra là có thể tới cửa sông luôn.” Cân nhắc một chút rồi nói tiếp, “Đã giờ này rồi vẫn chưa thấy mặt trời, xem ra trời sắp đổ mưa.”

Âm Lâu không nghe nàng lầm bầm nữa, đi tới phía trước xem, thuyền đã đi tới ngã ba sông, bánh lái đánh sang một bên, cứ thế ngang nhiên rẽ vào một nhánh sông nhỏ. Nàng ơ một tiếng, “Đường này là đường đi đâu? Em còn nhìn thấy thuyền của Đông Xưởng không? Đừng nói là lên nhầm thuyền mẹ mìn rồi bị đem bán đấy!”

Cỏ lau hai bên bờ sông cao bằng hai đầu người, đây là thời điểm hoa lau tươi tốt nhất, một mình thuyền hoa lờ lững trôi trên đoạn sông vắng vẻ, cành lau quét qua mái thuyền phát ra tiếng xào xạc. Đường to không đi mà cứ đi đường tắt, cỏ lau thì trải dài ngút ngàn không thấy điểm dừng, xung quanh chẳng có ai, nàng thực sự có chút chột dạ. Nhưng dù sao cũng chỉ là tự mình dọa mình mà thôi, nếu đến một Thái phi nho nhỏ mà Đông Xưởng cũng không hộ tống được, vậy chẳng phải là cho Hoàng Đế một cái cớ để thủ tiêu sao! Đồng Vân lắc lắc tay nải, nói: “Có lẽ ra ngã rẽ là vào kênh đào. Trong kênh đào cũng có dòng chảy xiết, thuyền hoa chỉ được cái đẹp chứ ăn nước không sâu, chẳng may gặp phải nước xoáy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, đi vào sông nhỏ này an toàn hơn, đến lúc đổi thuyền là có thể đi lại đường cũ rồi.”

Dù sao cũng đã tới đây rồi, muốn ra sao cũng được! Lúc trước đã nói vào cung là có thể yên lòng, đến khi thực sự lên thuyền mới thấy thảng thốt, rời xa hắn đương nhiên là cách tốt nhất để quên đi, nhưng rốt cuộc tận trong sâu thẳm, nàng không muốn sống một đời như vậy. Âm Lâu nhớ tới thời điểm làm tài nhân lúc trước, sống lang thang vô định trong Càn Tây Ngũ Sở, từng có một quãng thời gian nàng mong chờ được lật thẻ bài, sau này lại biết Tiên Đế độc sủng Quý Phi, nàng liền dồn hết mọi lạc thú trên đời lên bữa cơm tối.

Nàng ngẩng đầu thở dài, những tháng ngày ấy lại sắp lặp lại sao? Quay đầu lại nhìn cái thuyền hoa kia, hai bên mạn thuyền không có lối đi, một gian phòng lớn đoan đoan chính chính dựng lên giữa thuyền, nửa gian phía sau có kết cấu tiểu lâu, cửa sổ đều sơn đỏ, dưới hiên vẽ các loại hoa văn Giang Nam. Người Giang Chiết giỏi nhất là dồn tâm tư vào những chi tiết rất nhỏ, từng đường từng nét đều tinh xảo vô cùng, mà những nét đặc sắc này sẽ không thường thấy ở phương Bắc.

Tiếng hoa lau xào xạc dưới vòm trời, thuyền hoa nhẹ trôi, lòng người cũng thấy thong thả đôi chút. Đồng Vân tới đỡ nàng, hai người đi vòng qua phía sau dây neo, đi được vài bước thì thấy Tào Xuân Áng đang đứng lù lù trong góc phòng. Âm Lâu ngạc nhiên: “Ta đâu có thấy ngươi lên thuyền! Hán thần bảo ngươi tiễn ta hồi kinh sao?”

Tào Xuân Áng mỉm cười lưu manh:”Nương nương nói phải hồi kinh, nô tài cũng cảm thấy tiếc thay nương nương. Ngài xem Đốc chủ đã bàn xong việc ở đây rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới Nam Kinh. Nam Kinh rất đẹp, nương nương đã từng đi qua chưa? Mười dặm Tần Hoài, thuyền hoa lăng sóng, khi đêm xuống đèn lồng sẽ chăng sáng rực khắp nơi, còn có thuyền nương và đào kép xướng khúc trên sông. Cơ hội tốt như vậy, nương nương mà không đi thì ắt sẽ hối hận.”

Âm Lâu nghe xong thì cười, “Vậy chẳng phải là ta liên lụy ngươi sao? Phải đưa ta hồi kinh, hại ngươi cũng không được đi theo.”

Tào Xuân Áng càng cười đến là hăng hái, xoa tay nói: “Đi được chứ ạ! Đốc chủ nói, trước tiên cứ đưa nương nương đi dạo Nam Kinh một vòng rồi hẵng hồi kinh. Nào có chuyện vào miếu thắp hương lại không dập đầu, nếu đã tới rồi thì đi ngắm nghía đôi chút, dù sao Hoàng Thượng cũng không hạn chế thời gian, nếu như gặp may, có khi nương nương và Đốc chủ còn có thể hồi kinh cùng nhau nữa kìa!”

Âm Lâu lắp bắp kinh hãi, đã nói phải về Bắc Kinh, hắn tiền trảm hậu tấu là có ý gì? Bảo sao thuyền hoa chỉ toàn đi trên sông nhỏ, đều là do trước đó đã an bài xong xuôi sao? Nàng có chút tức giận, nhíu chặt mày, hỏi: “Đốc chủ các ngươi đang ở đâu? Ta đây tuy chưa nhận sách phong, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn còn cái hàm, hắn cũng quá là không thèm để ta vào mắt!”

Tào Xuân Áng bị dọa nhảy dựng, “Nương nương bớt giận, chuyện này nào có đáng gì, ồn ào nhiều không tốt. Xin ngài đừng gấp gáp, có gì từ từ nói…”

Nàng không chờ nó nói xong, hừ một tiếng thật mạnh rồi xăm xăm lao vào trong khoang.

Tào Xuân Áng gan nhỏ, trừng hai mắt nhìn Đồng Vân: “Nương nương tức giận như vậy…sẽ không có chuyện gì chứ!”

Đồng Vân ngẩng đầu nhìn trời, “Nếu là ta, ta cũng sẽ tức.” Lại quay người đi tự mình khẽ nói thầm, “Nam nhân đại trượng phu, thế mà lại lấy lén lút làm vui! Đã không thèm nhận người ta mà vẫn không chịu buông tay, rốt cuộc là muốn gì? Còn đòi du Kim Lăng, hứng thú cũng cao gớm!”

Tào Xuân Áng đứng bên dựng lỗ tai, “Ngươi lẩm bẩm một mình cái gì thế?”

Nàng quay đầu cười khô khốc hai tiếng, “Không có gì, ta nói Đốc chủ ra tay rất đẹp! Tuy nương nương nằng nặc đòi về Bắc Kinh, ngoài miệng không nói mà trong lòng lại than ngắn thở dài kìa! Lúc này Đốc chủ kiên định giữ lại, nương nương chỉ làm mình làm mẩy thế thôi, trong lòng nhất định đang ngầm vui sướng.” Nàng vung khăn pha trò, “Ôi trời, ta thích nhất là đàn ông nói một không nói hai, làm đại sự phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ, chưa đến tận cùng sơn thủy thì vẫn còn đường, Tiểu Tào công công nói xem có đúng không?”

Tào Xuân Áng lườm nàng một cái, “Đừng hỏi ta, ta một mực không biết. Làm hạ nhân cho ra dáng hạ nhân, đừng có nghị luận linh tinh chuyện của chủ tử, tính tình Đốc chủ thế nào chẳng nhẽ ngươi không biết? Quan to trong triều thấy Đốc chủ còn phải sợ, chuyện của Đốc chủ ngươi đừng có nhọc lòng.” Nó ôm phất trần quay xoay người ngó vào, tấm tắc chép miệng hai cái, “Khuôn mặt nương nương lúc giận lên đúng là dọa người.”

Đó là đương nhiên, đừng nhìn Âm Lâu suốt ngày tươi cười hớn hở, càng là người không để lộ cảm xúc ra ngoài, khi xúc động lại càng khó kiềm chế. Nàng vào khoang, liếc mắt một cái liền thấy một người đang ngồi phẩm trà bên cây cẩm chướng trước tấm bình phong. Hắn mặc một thân tố sa, trên đầu là kim quan nạm ngọc, hai dải dây mũ màu son rũ trước ngực, bộ dạng thảnh thơi đun nước chọn trà, trông rất giống một văn nhân đang rong chơi sơn thủy.

Đừng có tưởng bày ra tư thái lả lướt này là có thể làm nàng hết giận! Âm Lâu lạnh mặt nhìn hắn, “Hán thần thấy ta dễ lừa lắm sao? Rõ ràng đã nói hôm nay về Bắc Kinh, lừa ta lên thuyền đi Nam Kinh là có ý gì?”

“Chẳng có ý gì cả, thần chỉ là cảm thấy vẫn chưa đến lúc, nương nương đành ở lại mấy ngày, đến khi thần thấy ổn thỏa rồi, tự khắc sẽ sai người hộ tống nương nương trở về.” Hắn hờ hững liếc nàng một cái, phát hiện nàng đang phẫn nộ đầy mặt, liền nhíu mày hỏi, “Làm sao? Nương nương có phải đang tính toán đi cáo trạng ta với Hoàng Thượng? Nếu muốn cáo thật ta đây cũng không cản, ta chỉ cần nói bận bịu việc công, không kịp hỏi han hành trình của nương nương, dặn dò người khác thì không yên tâm, cho nên kéo dài mấy ngày. Dù sao ta lúc nào cũng có biện pháp, muốn cáo thì cứ cáo đi, ta chẳng sợ.”

Giọng điệu này vô lại biết bao! Âm Lâu bị lời hắn nói làm cho nghẹn họng, tức giận trừng mắt, “Ngươi đừng có thách ta, tưởng ta không dám cáo ngươi

sao?”

“Cáo ta cái gì? Trên tay nương nương còn có gì mà đòi hỏi tội ta? Chẳng nhẽ là chuyện buổi chiều ngày đó? Ta đường đột nương nương, nương nương ghi hận ta đến tận bây giờ?” Hắn không vui, dằn mạnh ấm trà xuống bàn đánh uỳnh một tiếng, “Nếu không thoải mái hà tất phải nói ra, có nguyện ý thì ngồi xuống đây uống một chén trà, chốc lát nữa ra khỏi bãi lau, đi thêm một chút là vào sông Tần Hoài; không nguyện ý thì cứ đứng đấy, từ giờ đến Nam Kinh còn mất hai ngày đường, rốt cuộc muốn thế nào thì tùy nương nương!”

Âm Lâu không nghĩ hỏa khí của hắn còn vượng hơn cả nàng, ủy khuất mấy ngày nay đều nghẹn đến căng da đầu, bây giờ còn bị hắn mắng, nàng đột nhiên cảm thấy hết thảy mọi thứ đều không còn đáng giá. Hắn dường như không hiểu đạo lý mắng người nhưng không được vạch trần yếu điểm, chuyện ngày đó nàng có bao nhiêu hối hận, mỗi khi nhớ lại đều thấy hổ thẹn đến phát hoảng. Người ta nói tâm can hắn thâm sâu sắc sảo, rốt cuộc là sắc sảo ở chỗ nào? Nhưng thủ đoạn của hắn quả thật là thâm sâu, đem nàng treo lên nửa vời ở đó, hắn nghĩ hắn có thể tung hoành hậu cung hay sao? Nếu đã nói rõ cả hai không nên dính dáng, để nàng về Bắc Kinh thì có gì không tốt? Vì cớ gì mà cứ muốn giữ nàng lại để rồi chọc vào hốc mặt cả ngày, hắn thì không sao, nhưng nàng thì biết làm thế nào? Thật giống như trong lời kịch, yêu hận cũng chỉ cách nhau một đường rất mỏng mà thôi. Chỉ sợ hôm nay hắn có thể dỗ dành nàng, tương lai cũng có thể dùng thế lực mà chèn ép nàng.

Mỗi người đều có một nỗi khổ riêng. Tiêu Đạc là bực nàng muốn dứt ra quá nhanh. Hắn cảm thấy sự tình còn có thể cứu chữa, vì cớ gì mà nàng cứ khăng khăng đòi hồi kinh? Đến tột cùng nàng có biết hồi kinh có nghĩa là gì không? Có nghĩa là Hoàng Đế sẽ phái người đón nàng vào cung, có nghĩa là nàng sẽ bắt đầu một cuộc sống cung đình bức bách khổ ải, có nghĩa là dẫu hắn muốn gặp nàng cũng phải chờ có thời cơ mới được. Cung đình chính là một đóa cẩm tú giấu chi chít những dao nhọn, nàng bước đi, không bước nào là không máu chảy đầm đìa. Cho dù phải vào cung cũng phải là hắn tự mình đưa nàng vào, ít nhất hắn có thể thay nàng an bài nơi ăn chỗ ở, để cho nàng có cuộc sống thoải mái nhất có thể… Nhưng liệu hắn có bỏ được hay không? Có làm được hay không? Đến bây giờ chính hắn cũng không dám xác định. Có lẽ chờ thêm một thời gian, có thể hắn sẽ tìm ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, nhưng mà hắn phải nói sao đây, nói cầu xin nàng hãy chờ đợi hắn ư? Hắn cũng không biết phần thắng cuối cùng có thể nắm chắc được bao nhiêu, càng lún càng sâu, có lẽ chỉ đến khi một trong hai chết đi, mọi sự mới có thể bình yên trở lại.

Cả hai đều giận dỗi lần nhau, cắn răng không ai chịu nhường ai, cứng đầu cứng cổ nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là Tiêu Đạc mềm lòng trước. Hắn đứng lên, rót một chén trà đưa qua, nhẹ giọng khuyên bảo, “Ta muốn mang ngươi đi ngắm cảnh trí Tần Hoài, cảnh đẹp đến mấy cũng phải có người ngắm chung mới náo nhiệt, đều đã tới đây rồi, vì sao không thể ở lại thêm hai ngày cơ chứ?”

Nàng đẩy tay hắn ra, cáu bẳn nói: “Ta lúc này chỉ muốn kiện tụng, nào có nổi hứng thú kia! Ngươi nhất quyết đòi mang ta theo, ta cũng cảm nhớ chỗ tốt của ngươi, chờ đến khi đến Nam Kinh rồi sai người đưa ta lên đường cũng như nhau.”

Hắn thu tay đem cái chén đặt lại xuống bàn, đạm nhiên nói: “Ta không muốn ngươi đi trước một mình, sau này ngươi còn có cả đời ở trong cung, gấp cái gì? Hiện giờ Hoàng Hậu mới là chủ sự, bên trên Hoàng Hậu còn có Thái Hậu. Hoàng Thượng dẫu có là người tốt, nhưng Hoàng Hậu lại không dễ đối đầu. Chỉ riêng danh phận tiến cung của ngươi cũng đã là một vấn đề, Tiên Đế và Kim Thượng là huynh đệ, thân phận ngươi là quả tẩu, lại chẳng phải Thái phi đã già, không thể nói là vào cung bảo dưỡng tuổi thọ, một cô nương trẻ măng được đón từ địa lăng ra, trong cung chẳng có ai là kẻ ngốc. Tuy Hoàng Thượng phủ trị thiên hạ, nhưng vẫn có một số việc không do dự quyết đoán, ta không ở đó, không có ai xúi giục sách lập, ngươi tiến cung sẽ chỉ là một hoàn cảnh xấu hổ.”

“Cho nên ta phải chờ lên đường trở về cùng ngươi, nhờ ngươi tiến cử tấn vị sao? Hán thần, ta không muốn tấn vị, thậm chí ta còn mong Hoàng Thượng đừng nhớ tới ta, ngươi có biết là vì sao không?” Ánh mắt nàng sáng quắc, đáng tiếc hắn rốt cuộc lại không dám đối diện với nàng. Nàng có chút tự giễu mà cười, “Nếu tiến cung là không thể tránh được, ta cũng không trông mong muôn vàn vinh sủng tại một thân. Nếu ngươi là muốn tốt cho ta…ta không cầu ngươi thứ gì khác, chỉ cầu ngươi nghĩ cách cho ta được an phận một góc, không có ai đến quấy rầy ta, ta liền mang ơn đội nghĩa ngươi.”

Đây khác gì là tự mình lưu đày chính mình? Mười ngón tay hắn túm chặt lấy tay áo, thật lâu sau mới cất giọng nói nhỏ: “Ta làm sao có thể nguyện ý để ngươi tiến cung, ngươi cho rằng ta là kẻ máu lạnh vô tình… Có lẽ đối với người khác thì đúng, nhưng mà đối với ngươi, ta chính là tận tâm tận lực.”

Âm Lâu không ngờ hắn đột nhiên lại thốt ra lời này, ngơ ngẩn nhìn hắn nửa ngày, hoảng hốt dâng lên một tia hy vọng, chỉ là nàng không dám tin lời này là thật. Nàng ngắm kỹ hắn, ngắm ánh mắt cô đơn, ngắm sầu lo bộn bề giữa chân mày, thử nói: “Thứ ta muốn không phải là tận tâm của ngươi, ngươi có hiểu không? Ngươi không muốn để ta tiến cung, vậy tại sao ngươi không thử giữ ta lại? Ngươi nào có biết ta có nguyện ý hay không? Ta đã chẳng còn nhà, chỉ cần ngươi muốn ta ở lại, ta sẽ cầu xin Hoàng Thượng thả ta ra. Ta sẽ không nhắc đến ngươi nửa chữ, chỉ nói đây là ý của một mình ta, được không?”

Chuyện này nào tới lượt bọn họ tự mình quyết định? Hoàng Đế đã đợi lâu như vậy, kể từ khi gỡ nàng xuống khỏi xà nhà, đến khi vào thái lăng, vào phủ Đề Đốc, xuống Giang Nam, bình tâm tĩnh khí chờ đợi vài tháng. Đến khi sắp có thu hoạch, kết quả lại đi cầu xin nói không muốn tiến cung. Đường đường một cửu ngũ chí tôn, nào có chuyện tốt tính đến vậy? Tiêu Đạc suy xét mãi, tuy cảm thấy Âm Lâu có chút hành động theo cảm tính, nhưng nàng lại tỏ thái độ như vậy làm hắn thụ sủng nhược kinh. Tự nhiên hắn thấy động tâm, tự nhiên ước có thể gật đầu đồng ý với nàng, nhưng mà hắn vẫn còn băn khoăn đầy rẫy. Đương lúc Đông Xưởng rối loạn, nếu như hắn vẫn còn vững chân thì không sao, mà nay chỉ cần nửa điểm sơ xuất sẽ bị người ta bắt được bím tóc, chắc chắn sẽ không chỉ đơn thuần là bãi quan tước quyền, chết không toàn thây chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng nàng nhìn hắn bức thiết như vậy, hắn cảm thấy đáy lòng kịch liệt quặn đau, suy sụp đứng đó, không biết phải đáp lại thế nào…




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện