Trong lòng Âm Lâu rơi lộp bộp, từ khi nào mà hắn đã rảnh rỗi đến hồ đồ rồi, mấy chuyện dẫn người vào cung này còn hỏi đến. E ngại Đế Cơ đang ở đây, nàng không có cách nào hỏi thăm xem có phải hắn cũng đang ở Uyết Loan Cung hay không, hay là đưa người đến liền lập tức rời đi…Trong lòng nàng phiền muộn khôn kể, có thêm tầng quan hệ này, chỉ gặp mặt thôi cũng sẽ coi là liếc mắt đưa tình. Nghe thấy người khác nhắc đến hắn, trong lòng nàng nhảy nhót loạn xạ, chỉ hận không thể lao vào vòng tay hắn. Nàng có thể tùy hứng, nàng biết hắn sẽ giải quyết tốt hậu quả, nhưng dẫu vậy vẫn sẽ mang đến phiền toái cho hắn, nàng không muốn phải nhìn hắn chịu lưỡng nan từ cả tình cảm lẫn tồn tại, cho nên nàng nhất định phải nhịn xuống, cũng là sự bảo hộ lớn nhất mà nàng làm được cho hắn.
Đúng vậy, nàng muốn bảo vệ hắn, bằng mọi phương thức mà nàng có thể.
Nàng quay đầu ừ một tiếng, “Tiếp đón người cho tốt, ta lập tức về bây giờ đây.”
Đế Cơ vẫn kéo tay nàng, híp mắt cười nói: “Ta đi cùng cô, đi gặp tỷ muội kia của cô. Hôm qua thấy nàng trong yến hội, quả thực rất xinh đẹp, mặt mày tú lệ đến vậy.” Vừa nói vừa ngắm nàng từ trên xuống dưới, “Nói thật, còn đẹp hơn cô một chút.”
Âm Lâu cũng thừa nhận Âm Các đẹp hơn nàng, nhưng mà nói ra thẳng đuột ra thật là đả kích lòng người. Nàng chu miệng, “Mắt cô không tốt rồi, ở trong mắt nam nhân ta xinh đẹp như hoa.”
Đế Cơ gật đầu an ủi, “Đương nhiên là cô không tồi, một khi đã nhìn là không thể quên. Cô là dễ coi, càng nhìn càng đẹp.”
Âm Lâu nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi miễn cưỡng chấp nhận, hai người cười đùa vài câu, lôi lôi kéo kéo quay về Uyết Loan Cung.
Âm Các được dẫn đến phối điện phía tây, nghe thấy tiếng nàng thì vội đứng lên nghênh đón. Người trên cửa đi vào nhìn nàng, nàng ta mặc áo ngoài vạt cân lụa đỏ sậm thêu hoa hồng vàng, bên dưới là váy đinh hương đuôi phượng, mắt ngọc mày ngài đứng đó, quả nhiên là một mỹ nhân yêu kiều.
Chẳng những xinh đẹp, lễ nghĩa cũng rất đầy đủ. Thấy các nàng đến thì quỳ xuống lễ bái, “Nô tỳ Bộ thị, thỉnh an Trưởng công chúa, thỉnh an Đoan phi nương nương.”
Âm Lâu sai người đỡ nàng lên, cười nói, “Đều không phải người ngoài, đừng quá mức đa lễ.” Rồi nắm tay mời nàng ta ngồi xuống, ấm áp nói, “Hôm qua đông người quá phải tách ra, muốn nói chuyện với tỷ tỷ cũng không tìm được thời cơ, hôm nay đành phải sai người mời tỷ tỷ đến.” Nhìn quanh một vòng không thấy Tiêu Đạc, trong lòng có chút hụt hẫng thẫn thờ, nhưng vẫn nhanh chóng dịch chuyển tâm tư, hỏi nàng ta định ở lại kinh thành mấy ngày, bao lâu nữa thì về Nam Kinh.
Âm Các ngồi trên ghế cúi người đáp, “Vương Gia bận bịu, nương nương cũng đã biết, thời gian phiên vương ở trong kinh có hạn chế, dù sao cũng là bái kiến mấy bạn cũ, vài ngày nữa lại phải chuẩn bị về Nam Kinh.” Nói xong thì gọi người kính trình đồ vật lên, có hai cái tráp to, bên trong là các kiểu hộp gấm to nhỏ, có bộ lược mỹ nhân, trà Bích Loa Xuân, hồ tử sa và quạt đàn hương. Nàng ta dịch tay mỉm cười, “Những thứ này đều là đồ chơi đặc sản của Tô Hàng, trong cung không thiếu thứ gì, xin kính tặng nương nương và trưởng công chúa, cũng gọi là tìm chút mới mẻ. Vương gia chúng ta là người cẩn thận, đã chuẩn bị một đôi tượng bùn núi Huệ(*) dành tặng Trưởng công chúa. Tượng đất này là do nghệ nhân lão thành làm ra, không giống với tượng đất trong kinh.”
Đế Cơ nghe thấy là tặng riêng cho nàng thì gác chén trà xuống nghiêng người nhìn qua, cung tì dâng đến, là một đôi đồng nam đồng nữ mập mạp trắng trẻo, một đứa ôm thỏi vàng, một đứa xách dây tiền. Đồ thủ công Giang Nam rất tinh tế, đến đuôi mắt cũng vẽ không chút cẩu thả. Vài thứ đồ chơi nho nhỏ này không quý báu gì, nhưng lại rất được lòng người, Đế Cơ nhận lấy ngắm nghía, cái mũ sáu cạnh trên đầu đứa bé lại còn có thể tháo ra được, cởi mũ xuống chính là một cái đầu trọc tròn xoe. Nàng cười rộ lên, “Thỉnh thay ta nói lời cảm tạ với Nam Uyển Vương, tượng đẹp lắm, ta rất thích.”
Âm Các thưa vâng, lại nói: “Vương gia chúng ta thường nhắc đến Trưởng công chúa, chỉ tiếc là không có cơ hội báo đáp ân tình.”
Đế Cơ nâng mắt nhìn nàng ta, “Chuyện cũ năm xưa, làm khó Vương gia vẫn còn nhớ rõ.”
Âm Lâu một bên ngồi uống trà, nghe các nàng ngươi tới ta đi, lại nhìn biểu cảm Đế Cơ, trong lòng ẩn theo chút lo lắng. Lúc nãy lôi chuyện Vũ Văn Lương Thời nhiều thiếp ra nói, dường như Đế Cơ cũng không để trong lòng. Con người đã đi đến lúc này luôn sinh ra một loại tự tin mù quáng, cho rằng mình không như người khác, nam nhân có mình rồi sẽ thay đổi, dù hỗn loạn đến đâu cũng không đánh lại tình yêu thật lòng. Thời đại này, địa vị trắc thất thấp hèn, chủ mẫu đương gia không vui, sai người đem bán đi cũng là chuyện thường, cho nên đối với công chúa trăm ngàn sủng ái tại một thân mà nói hoàn toàn không phải là uy hiếp.
Đế Cơ rụt rè mà thanh nhã, thực sự là một người đoan chính, giống như một tách trà ngon phải nhấm nháp từng chút mới có thể phẩm ra hương vị. Âm Lâu âm thầm cân nhắc, phải nghĩ cách ngăn cản mới được, nhưng lại không thể để lộ tình hình. Chỉ mong vẫn còn kịp, nếu tên Vũ Văn Lương Thời kia thực sự lừa được Đế Cơ, sợ rằng cả đời này nàng ấy không thể sống tốt nổi.
Đang lúc lơ đãng, một thân ảnh màu vàng chợt lóe qua cửa sổ lăng hoa, chưa kịp thông báo các nàng, Hoàng Đế đã đến ngay bên cửa.
Người trong phòng cuống quít đứng dậy hành lễ, Hoàng Đế cười tủm tỉm, khắp người đều là khí phách hăng hái, giơ tay kêu miễn lễ, không quên tới dìu nàng, nâng hai tay nàng lên, ấm áp hỏi: “Hôm nay thế nào? Nghe nói sáng nay dùng thiện rất ngon miệng?”
Nàng ừ một tiếng, đuôi mắt thoáng nhìn người đi cùng, lại không dám nhìn thẳng, đưa Hoàng Đế tới ngồi xuống bảo tọa, đáp: “Tạ Vạn Tuế Gia thăm hỏi, bây giờ mọi thứ đều tốt, ăn ngon ngủ yên, Trưởng công chúa còn thường tới nói chuyện cùng, tâm tình cũng thoáng đãng.”
“Vậy là tốt.” Sóng mắt Hoàng Đế lại chuyển qua trên người Âm Các, ngẩng đầu hỏi, “Hôm qua trẫm sai Sùng Mậu chuyển lời, nàng đều hiểu chứ?”
Âm Lâu khom người mỉm cười, “Đều hiểu ạ, tỷ tỷ mới đến, nô tỳ còn chưa kịp nói cho nàng đây!” Rồi quay lại nhìn Âm Các, nói: “Hôm qua ta xin chủ tử ban ân chỉ, ở trong kinh ta chẳng quen ai, quả thực có chút buồn. Nếu tỷ tỷ đã vào kinh rồi, sao không ở lại thêm một thời gian? Tỷ muội chúng ta tiện đường qua lại, chờ khi Đông chí Nam Uyển Vương vào kinh lần nữa, tỷ tỷ lại cùng hắn trở về Nam Kinh…Chỉ là hai người mới tân hôn lại phải ở riêng hai nơi, không biết tỷ tỷ có nguyện ý hay không?”
Khóe miệng Âm Các nổi lên ý cười nhàn nhạt, tầm mắt dừng trên con rồng thêu trước ngực áo Hoàng Đế, bình yên nói: “Ý tốt của nương nương, ân điển của Vạn Tuế Gia, nô tỳ ngàn vạn lần không dám chồi từ. Lát nữa trở về sẽ báo cho Vương gia, nô tỳ lại tiến cung phục chỉ.”
Hoàng Đế rất là vui mừng, ngoài miệng lại không tiện nói lời cảm tạ, đành xoa nắn bàn tay Âm Lâu hai cái, nói với Âm Các: “Đây là lẽ thường, cũng là thời cơ vừa lúc. Thân thể Đoan phi yếu bệnh, tỷ muội ở chung chăm sóc lẫn nhau, trẫm đây cũng yên tâm. Sau này tiến cung không cần đệ thẻ bài nữa.” Rồi quay sang phân phó Tiêu Đạc, “Hán thần thông báo cho cổng cung một tiếng, thấy Thứ phúc tấn thì cứ cho đi, không cần trình báo lên trên, không để Thứ phúc tấn chậm trễ.”
Tiêu Đạc khoanh tay nói vâng, “Thần đã sớm truyền lệnh xuống, thời tiết cũng sắp chuyển lạnh, thần an bài thêm kiệu nhỏ ở Thuận Trinh Môn cho Thứ phúc tấn ngồi, cũng đỡ mệt nhọc đôi chân.”
Một người có thể ngồi 6 năm trên vị trí chưởng ấn, không phải nhờ vào ba hoa chích chòe ngoài miệng mà được, còn phải có năng lực thực sự. Biết Hoàng Đế có tâm tư này, Tiêu Đạc đã ra tay dọn đường cho hắn từ sớm, sau khi Âm Các vào cung thì ngồi lên kiệu nhỏ, mành kiệu buông xuống, ai mà biết được bên trong là ai. Đến lúc đó muốn đưa đến Dưỡng Tính Trai hay là Hàm Nhược Quán, đều tùy theo Hoàng Đế sai khiến.
Hoàng Đế rất hài lòng, chiếm được bảo bối thì rất vui vẻ, khi nói chuyện với Âm Lâu cũng thất thần, đôi mắt nhắm thẳng vào ngực Âm Các.
Âm Lâu chỉ làm như không thấy, trong lòng còn có tâm sự, hơi đâu mà trông nom những thứ này! Nhưng Hợp Đức Đế Cơ thì rất phản cảm, đứng lên nói: “Ta đến chơi cả ngày, đến lúc trở về rồi. Đã đồng ý đi dâng hương cùng Mẫu hậu, còn phải chuẩn bị cho hai ngày nữa đi phóng sinh bố thí ở chùa Đàm Chá nữa!” Rồi đứng dậy nạp phúc với Hoàng Đế, “Thần muội cáo lui.”
Hoàng Đế chần chừ ừ nhẹ, “Tiểu muội muội phải đi à…”
Đế Cơ không đáp, cong môi mỉm cười quay đi, Tiêu Đạc đi trước dẫn đường, tiễn nàng ra đến cửa cung.
Trong phòng chỉ còn ba người ngồi đối diện nhau, không khí có chút xấu hổ, lại mỉm cười nhìn nhau lần nữa như đồ ngốc. Cuối cùng vẫn là Âm Các mở miệng trước: “Thời gian không còn sớm nữa, nô tỳ nên xuất cung thôi. Hai ngày nữa Vương gia sẽ phải rời kinh, nô tỳ sớm hồi bẩm một tiếng.” Nói xong thì hành lễ với Hoàng Đế, đi lui ra ngoài.
Tiêu Đạc lại đi tiễn một lần nữa, Hoàng Đế ngây ngẩn nhìn ra