Phù Đồ Tháp

Phong Nguyệt Tương Tri


trước sau

Người nàng cứng ngắc, muốn vươn tay ôm lại hắn, lại sợ sẽ cứ như vậy mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng ít ra vẫn dựa sát vào nhau, ấm áp đến vậy, tốt đẹp đến vậy, nàng không nỡ lòng đẩy hắn ra.

“Hán thần…” Cổ họng nàng nghẹn ngào, “Chúng ta không có tương lai.”

“Sẽ có mà, nàng chờ ta nghĩ cách.” Hắn dán lên má nàng, trên người nàng có mùi hương dịu dàng ngòn ngọt, là ngọt lành thuộc về duy nhất một mình hắn. Hắn tách ra một chút, muốn tìm cánh môi nàng, nhưng đôi tay nàng vẫn kiên quyết gồng lên trước ngực hắn, nhanh chóng thoát ra ngoài. Trong lồng ngực hắn trống rỗng, không khỏi có chút bi ai, “Sao thế? Nàng không muốn nghe ta nói sao?”

Nàng cúi đầu đứng đó, chậm rãi đi về phía giường ngồi xuống, “Trước kia chúng ta cũng buồn rầu vì chuyện này, tính kể suốt nửa ngày, chẳng phải cuối cùng vẫn tiến cung sao! Khi đó chúng ta được thả ở ngoài còn chẳng có đường đi, bây giờ ta đã tấn vị, tiền đồ càng thêm xa vời.” Nàng giương mắt nhìn hắn, “Chàng ngồi đi, ngồi xuống dễ nói chuyện.”

Hắn ngồi xuống cái ghế bành bên cạnh, nhíu mày nói: “Nàng còn nhớ rõ thủ dụ mà Vu Tôn mang đến không?”

Nàng gật đầu, “Túng trầm kha, diệc tu hoàn. Khi đó ta đã nghĩ vì sao Hoàng Thượng lại có ý đồ kiên định như vậy, bắt ta nhất định phải hồi kinh ngay lập tức. Sau này ngẫm lại, ước chừng hẳn là có dụng ý gì đó! Chàng tìm ra được cái gì rồi?”

Hắn tựa vào thành ghế quay đầu đi, vải màn không che được ánh mặt trời, vạn tia vàng rực dừng trên người hắn, mặt mày bình thản, tựa như mọi đau khổ trên đời đều chẳng liên quan, “Là trò của Vinh An Hoàng Hậu, nghe cũng buồn cười, ấy thế mà trong phủ ta lại có người của ả. Hoàng Thượng nghe xong lời ả mới nóng lòng muốn nàng hồi cung. Chuyện của chúng ta, có lẽ không thể giấu Tử Cấm Thành được nữa.”

Âm Lâu sợ ngây người, “Tại sao lại như vậy được! Nếu thế thì sao ta vẫn còn được sống yên lành?”

“Bởi vì Hoàng Thượng còn cần ta bán mạng cho hắn.” Hắn cười cười, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi nói, “Giữ nàng trong cung chính là dây trói chắc nhất cho ta. Nàng nhìn xem, bây giờ nàng đã thành cái bánh thơm, ai ai cũng muốn tính kế nàng.”

Trong lòng nàng như đang nổi trống, đây không phải là chuyện tốt, nhớ lại sự săn sóc của Hoàng Đế làm nàng có một thứ cảm giác sởn tóc gáy. Nàng nắm chặt tà váy hít sâu một hơi, “Nếu chàng đã biết hết, vậy thì càng nên giữ khoảng cách với ta. Chàng không sợ bị Hoàng Thượng túm được đuôi sao?”

Hắn trầm mặc mím môi, trong mắt dần có mây đen. Hoàng Đế đã biết sâu xa bên trong, sở dĩ không phát tác, lại còn cho nàng thêm nhiều ân sủng, cũng đều là để trấn an hắn. Tựa như ngựa tốt chạy ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải dừng lại cho ăn. Hắn ta không giỏi thủ đoạn thống trị, nhưng chế ngự người khác lại rất có bài. Cơ nghiệp tổ tông lớn như vậy, đến tay hắn ta làm thế nào để truyền thừa, ăn nhậu chơi bời xong cũng làm gì còn thời gian mà đi định quốc an bang, bằng sức lực của hắn ta, hiển nhiên là không có khả năng. Cho nên hắn ta mới muốn đánh chủ ý về phía Tiêu Đạc hắn. Âm Lâu giống như con mồi, để cho hắn được ngắm nhìn lại chẳng thể mang đi, buộc hắn vì bảo toàn nàng mà phải cần cù vùi đầu làm việc.

Đối với Hoàng Đế mà nói, nữ nhân có quan trọng hay không đều tùy vào hứng thú. Lúc trước thì một lòng nhớ thương, đến tay rồi lại cảm thấy chẳng có gì ghê gớm. Có non sông bốn biển rồi, tự nhiên sẽ có nữ nhân đếm không xuể, người trước ngã xuống thì người sau lên thay, một nha đầu ngốc chẳng đáng là gì, khi nào hết hứng thì vứt đó, dù sao cũng chẳng có tổn thất.

“Ký đương đầu tháng của Kính Sự Phòng đã viết rõ ràng Vạn Tuế Gia ngủ lại Uyết Loan Cung, vì sao thân mình nàng vẫn là hoàn bích?” Bao mối bận tâm trong lòng hắn chung quy vẫn là chuyện này, “Nàng phải trả lời ta đúng sự thật, rất quan trọng đấy.”

Âm Lâu ngập ngừng, cân nhắc mãi rồi cũng đành nói cho hắn, “Đêm đó là Đồng Vân thay thế ta, Hoàng Thượng uống rượu say, mơ mơ màng màng không biết gì hết, Đồng Vân vì muốn giữ cho ta mà đành bất đắc dĩ giả trang rồi vào tẩm cung.”

Hắn nghe xong thì nheo mắt lại thành một đường thẳng, “Lá gan cả hai không nhỏ đâu, chuyện treo đầu dê bán thịt chó mà cũng dám làm. Rốt cuộc là Hoàng Thượng có phát hiện ra hay không?”

Âm Lâu bị hắn hỏi thì cũng bắt đầu thấy nghi ngờ, đành mập mờ đáp lời, “Sau này ở chung cũng không giống như lúc trước nữa, không còn kiêng dè gì hết, còn thích động tay động chân…”

Huyệt thái dương của hắn nhảy lên, sắc mặt vẫn không nguôi bớt, đắn đo một lúc thật lâu, đoán chừng Hoàng Thượng vẫn tưởng là thật. Người như Mộ Dung Cao Củng không có tính nhẫn nại, chỉ cần biết nữ nhân này thuộc về hắn, nếu không có thủ đoạn thì tất nhiên khó giữ lòng quân. Chuyện đến bây giờ vẫn còn có thể cứu vãn, hắn nghĩ ngợi nói: “Phải nhanh chóng đưa Đồng Vân ra khỏi cung, để lại sẽ là cái tai họa ngầm. Thứ khó tin nhất trên đời này chính là lòng người, hôm nay có thể giãi bày tâm can với nàng, ngài mai đã có thể âm thầm chọc dao sau lưng nàng. Nàng ta là người bên cạnh nàng, đã biết được quá nhiều nội tình, chẳng may một ngày nào đó bị người ta mua chuộc, hoặc là động tâm tư muốn bay lên cành cao, đến lúc đó có hối cũng không kịp.”

Đương nhiên Âm Lâu không đồng ý, “Nàng ấy một lòng vì ta, vừa qua được cửa ải khó khăn liền tống cổ nàng, ta thành cái loại người gì? Ta muốn nghĩ cách để nàng được tấn vị, rốt cuộc nàng cũng đã từng hầu hạ Hoàng Thượng, tùy ý đem nàng gả cho người khác, trong lòng nàng không muốn, há chẳng phải là làm hại cả đời nàng?”

Hắn lại nói: “Chúng ta có thể bồi thường nàng những thứ khác, tìm cho nàng một kẻ có quan hàm không có gì khó, đề bạt lên trên là chuyện dễ như trở bàn tay, tương lai phong thành Cáo mệnh(*), cũng không uổng công nàng ta ở bên nàng bấy nay.”

(*) Cáo mệnh phu nhân: Cách gọi mẹ hoặc vợ của quan lớn từ ngũ phẩm tới nhất phẩm.

Nghĩ thì hay đấy, nhưng rốt cuộc vẫn cần được Đồng Vân đồng ý. Âm Lâu cúi đầu nói: “Ta hiểu ý chàng, không phải ta không biết nghĩ, nhưng ta coi nàng như người thân, ta không thể làm chuyện hại nàng. Ta cũng từng hỏi nhỏ nàng một lần, nhưng chuyện này thực sự rất khó mở miệng.”

Hắn trầm ngâm, “Vậy khi nào ta rảnh rỗi sẽ tìm nàng ta nói chuyện, nếu nàng ta nguyện ý gả đi, ta sẽ chuẩn bị cho nàng ta thật nhiều của hồi môn, chắc chắn sẽ không bạc đãi.”

Âm Lâu vội nói đừng, kiểu khí thế này của hắn, mồm thì thương lượng mà đâu khác gì hạ lệnh, Đồng Vân còn có gan phản bác chắcLâu vội nói đừng, kiểu khí thế này của hắn, mồm thì thương lượng mà đâu khác gì hạ lệnh, Đồng Vân còn có gan phản bác chắc? Lẫm liệt hiên ngang chắn họa thay chủ tử, kết cục lại là chịu ức hiệp, còn không phải là biết vậy chẳng làm hay sao? Nàng rũ khóe miệng nói: “Chàng đừng động, khi nào có cơ hội ta sẽ nói với nàng.” Rồi nàng lại im lặng, liếc hắn một cái, do dự mãi mới chịu mở miệng, “Ta muốn nhờ chàng một việc.”

Hắn gật đầu, “Nàng nói đi, việc gì?”

Nàng bắt đầu vò khăn, chần chờ, dần dần đỏ mặt. Đứng dậy đi dạo vài bước rồi quay lưng về phía hắn, lí nhí nói: “Hồng hoa(*) là thuốc cấm trong cung, người bình thường không thể kiếm được. Chàng chọn thời điểm sai Tào Xuân Áng đưa đến đây một chút, để còn đề phòng chẳng may.”

Hắn sửng sốt một hồi mới phản ứng kịp, nàng là lo lắng sẽ hoài thai sao? Từ cô nương biến thành nữ nhân, quả là tâm tư không còn giống nhau nữa. Nàng e lệ không dám nhìn hắn, trong lòng hắn lại càng nhảy loạn. Trước kia còn ở bên nhau nàng toàn là đầy miệng nói bậy, hắn nghe xong chỉ thấy buồn cười, bởi vì hắn biết đó là không thể. Bây giờ đã chạy đến bước này, bỗng nhiên lại thấy như vừa tỉnh mộng. Nàng và hắn dây dưa với nhau, mối quan hệ này là sự thật, còn nói đến chuyện thụ thai nữa, biết bao chua xót lẫn ngọt ngào pha trộn vào nhau, không nếm rõ vị.

Hắn bước tới nắm tay nàng, “Hôm qua ta đã hỏi Phương Tế Đồng, hắn nói thuốc ta dùng bấy lâu nay hàn tính rất lớn, nếu không dừng thuốc thì rất khó khiến nữ nhân hoài thai.”

Nàng càng thêm xấu hổ, ậm ừ: “Vậy là tốt rồi, ta lo lắng mất cả đêm.”

Hắn ngẫm nghĩ, “Lát nữa vẫn nên sai người đưa một bao tới, ta không lo lắng nàng, sợ là sợ Đồng Vân. Lần trước Vạn Tuế Gia lâm hạnh, đã tìm cách phòng tránh nào chưa?”

Khi đó các nàng ở trong cung như bị bôi đen hai mắt, hắn thì ở Nam Kinh, các nàng không có chỗ nhờ vả. Sự tình đã xảy ra rồi, tựa như Đồng Vân nói, chỉ có đi một bước tính một bước, nào ai dám nhờ

thái y kê thuốc tránh thai! Nàng lắc đầu nói không có, “Lúc đó cảm thấy chỉ có một lần, hẳn là sẽ không sao.”

“Vậy chúng ta cũng chỉ có một lần, sao nàng đã vội vàng đòi ta hồng hoa?” Hắn cười đến là ái muội, vuốt ve mu bàn tay nàng, lại dịch lên trên một chút, mò đến nơi khuỷu tay cong cong, “Có phải nàng với Đồng Vân cũng đàm luận cái này? Hai đồ đầu gỗ ghé vào với nhau, giải đáp nghi vấn cho nhau sao?”

Âm Lâu cảm thấy quẫn bách, những chuyện này làm sao mà nói oang oang ra được! Huống chi đều là lần đầu, còn khó chịu hơn cả chết, chẳng ai hiểu rõ duyên cớ bên trong. Nàng hất tay hắn ra, nhìn sắc trời bên ngoài, “Trong cung sắp truyền thiện rồi, chàng ở đây cả nửa ngày, không sợ bị người ta nhìn thấy sao? Rời đi sớm một chút, nếu Hoàng Thượng đã biết chuyện, chắc chắn sẽ sai người nhìn chàng chằm chằm. Trong cung này có bao nhiêu là người, cẩn thận một chút chẳng thừa đâu.”

Hắn lại sáp vào nàng, “Nàng yên tâm, những người đó sẽ không dám khua môi múa mép. Người ở gian ngoài đều đã bị ta đổi lại hết, hiếm khi mới đến được một chuyến, ở lâu thêm một lúc cũng không sao. Chuyện buổi tối hôm qua, trong lòng ta vui mừng khôn xiết.” Hắn phủ tay lên eo nàng, ghé sát mặt lại, “Ta cũng chẳng sợ nàng chê cười, quả thật ta chẳng biết gì hết. Thân phận này của ta, trước nay chưa từng được học qua những cái đó, hại nàng phải chịu biết bao là đau, bây giờ nhớ lại mới hối hận đến đứt ruột, nàng còn oán ta sao?”

Mọi chuyện đều đã nói ra, tốt xấu gì hắn cũng đã biết, còn tránh nữa cũng chẳng để làm gì. Nam nữ trẻ tuổi, lại còn yêu nhau như vậy, có mấy ai được gả cho người trong lòng? Nàng do dự tới lui, cuối cùng vẫn duỗi tay ôm lại eo hắn, chôn mặt vào hành mãng trước ngực áo hắn, cảm giác được một loại an ổn trần ai lạc định.

Mệt mỏi đến nỗi chẳng vực dậy nổi tinh thần, nàng khẽ khàng lẩm bẩm: “Ta nào có oán chàng, đều là chàng oán ta. Ta vì chàng, đến tấm thân này cũng chẳng màng. Đừng nói là vào cung, cho dù vào miếu làm ni cô, ta cũng sẽ không thèm chớp mắt. Ngày đó kiểm duyệt thủy quân, Vũ Văn Lương Thời đã gặp ta, nói cho ta tình cảnh của chàng. Hắn không phải người tốt, ta vốn không cần nghe hắn nói, nhưng mà ta nghĩ mãi, tuy mỗi câu hắn nói đều có dụng ý, nhưng không thể không thừa nhận rất có đạo lý. Trước kia tính tình ta như trẻ con, chỉ muốn được ở bên chàng, chẳng màng mọi thứ, như vậy không được, sẽ làm hại chàng mất. Huống chi hắn đã nói chỉ cần ta có chút sơ xuất, chàng sẽ không còn cách cứu vãn trước mặt Hoàng Đế, đơn giản là vặn ngã chàng bồi dưỡng Vu Tôn. Vu Tôn chỉ yêu tiền, kẻ yêu tiền thì dễ khống chế…Ta còn sợ hắn ta sẽ tố giác chàng, chẳng may chàng không giấu thân phận được nữa, đến lúc đó biết phải làm sao? Ta suy nghĩ thật lâu, ta có ra sao cũng không quan trọng, nhưng chàng đứng trên vị trí này, không thể lệch hướng dù chỉ một chút. Ta có tệ lắm thì cũng chỉ là tiến cung, còn chàng sơ xuất thì sẽ là bỏ mạng, cái nào nặng cái nào nhẹ, còn phải tính hay sao?”

Hắn thở dài, “Ta biết ngay nàng lỗ tai mềm, không phải là ta oán nàng thật đâu, có đôi khi ta nghĩ ngợi quá nhiều, nhất định phải dùng hận để xoa dịu, không thì còn biết làm sao? Ban ngày ta làm bộ dường như không có việc gì, nhưng mà ban đêm thật gian nan. Ta đã từng nghĩ đến nhất đao lưỡng đoạn, tốn biết bao là sức lực, kết quả vẫn là thất bại thảm hại.” Hắn nói, nhẹ nhàng vuốt ve trên cái trán sáng mịn của nàng, “Chải tóc mái lên rồi?”

Ở quê Âm Lâu có một tập tục, nữ tử còn ở khuê các thì để tóc mái, khi xuất giá rồi mới chải lên. Không cần biết ngày hôm qua thảm thiết đến đâu, rốt cuộc là kiếp đời cô nương đã dừng ở đây. Sáng nay ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận chấm dầu hoa quế mà vuốt tóc lên, ngó trái ngó phải, nàng có chút không quen. Bao lâu nay đều có tóc mái, giống như là có một tầng che đậy, bây giờ đã chải hết lên, cảm giác cứ như thể trần trụi giữa ban ngày.

Nàng ngượng ngùng hỏi, “Xấu lắm sao?”

Hắn nói không, ngón tay vuốt ve nốt ruồi son giữa trán nàng, “Như vậy lại càng đẹp.”

Nàng có chút thẹn thùng, đôi mắt long lanh, nấn ná thật lâu trên mặt hắn. Đã bao lâu chưa được ngắm kỹ, quả thực cảm thấy xa cách. Nàng nhìn bên khóe mắt hắn, bỗng dưng lại thấy có một chấm đen, trước kia chưa từng nhìn thấy. Nàng ồ lên, “Đây là mới mọc ra ư?”

Hắn mỉm cười chòng ghẹo, “Đúng vậy, khóc ra lệ chí.”

Nàng hơi kinh ngạc, rõ ràng là đang cười, ấy vậy mà lại nước mắt vòng quanh, “Chàng đã khóc sao?”

Hắn ngẩng đầu, hốc mắt đã đỏ mà vẫn kiên quyết phủ nhận, “Ta đâu có phải nữ nhân, động chút liền khóc thì coi là gì?”

“Thật không? Từ trước đến nay chưa từng khóc?” Nàng tựa vào trước ngực hắn, nước mắt lã chã rơi, “Ta thì khác, ta thường xuyên khóc. Có đôi khi rõ ràng là không thương tâm, nước mắt vẫn cứ tự chảy ra. Ta nói với Đồng Vân, đây nhất định là do biển lệ vỡ đê, phải tìm cách đắp lại.”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong nụ cười đem theo chua xót, hôn lên mắt nàng, “Để ta thử xem, tuy ta không phải Công Bộ, nhưng vẫn biết chút thủ đoạn phòng lụt.”

Tựa như tia nắng sau mưa, nàng vội vã tìm đến bờ môi hắn, đem ủy khuất bấy lâu trút hết ra ngoài. Nàng biết hắn sắp phải đi, chốc lát nữa thôi phòng bếp sẽ đưa đồ ăn tới, người nhiều không tốt. Nhưng nàng lại tự mình trấn an mình, hắn là thái giám Chưởng ấn, xuất hiện ở góc nào của Tử Cấm Thành cũng đều chính đáng. Ngẫu nhiên một lần thì đâu có sao, kỳ thật trong mắt người ta cũng chẳng có gì quái lạ, là do trong lòng mình có quỷ, tự tưởng tượng ra mà thôi.

Bọn họ hôn nhau nghẹn ngào, là nụ hôn thống khổ nhất. Nàng giữ lấy mặt hắn, lần này đến lượt nàng ước pháp tam chương với hắn, “Đừng đến Uyết Loan Cung thường xuyên quá, đừng làm Hoàng Thượng tức giận. Chàng hiểu mà, mọi thứ đều có giới hạn, hắn cho rằng chàng là thái giám, cho nên mới mở một mắt nhắm một mắt. Chúng ta cứ ở trong phạm vi mà hắn chịu được, lặng lẽ vậy thôi, chỉ cần ta biết chàng đang nhớ ta, vậy là đủ rồi.”

Hắn gắt gao vòng tay ôm nàng, “Âm Lâu, ta thấy khổ sở quá.”

Nàng rưng rưng mỉm cười, “Không khổ, đã tốt hơn tưởng tượng của ta nhiều lắm rồi. Bây giờ hắn u mê Âm Các, đối với ta mà nói chính là chuyện tốt. Nhưng Vũ Văn Lương Thời có ý xấu với Trưởng công chúa, ta sợ Uyển Uyển sẽ bị hắn lừa. Rốt cuộc chàng với Vũ Văn Lương Thời đã thống nhất thế nào? Là định giúp hắn một tay sao?”

Hắn nói: “Ta không gây khó dễ đã là trợ giúp lớn nhất cho hắn rồi. Còn Trưởng công chúa, có cơ hội gặp ta sẽ bảo nàng nghĩ lại, nhưng mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, mỗi người có số mệnh của chính mình. Nhìn chúng ta mà xem, bây giờ có người khuyên nàng quay đầu lại, nàng có nghe không?”

Lời tuy nói thế, nhưng quả thực không đành lòng trơ mắt nhìn Đế Cơ từng bước rơi vào tròng. Còn muốn bàn bạc thêm, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân, tiếng thông bẩm vọng qua cửa sổ: “Hồi bẩm nương nương, Triệu lão nương nương Giai Phượng Cung tới rồi.”

Triệu lão nương nương chính là chỉ Vinh An Hoàng Hậu, bởi vì hậu cung có hai vị Hoàng Hậu, để tiện phân biệt, đám thái giám đã tự đổi thành cái xưng hô kỳ quái này. Nàng ta là không có chuyện gì thì không lên Tam Bảo Điện đây mà, hoặc là biết Tiêu Đạc đang ở đây, cố ý đến gặp mặt! Hai người buông tay ra một đứng một ngồi, Âm Lâu sửa sang lại nếp gấp trên váy, bình yên nói: “Còn thông truyền gì nữa? Mau mời vào đi!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện