Tiêu Đạc quả thực là kiểu người nói được làm được, hôm sau là ngày đại hôn của hắn, hắn hoàn toàn không có ý định đòi hỏi lợi lộc, hắn là căn bản không thèm để ý! Nghị sự vừa tan liền đi thẳng tới Từ Ninh Cung.
Hoàng Thái Hậu cũng nắm chắc trong lòng, Vinh An Hoàng Hậu quả thực đã đắc tội hắn, chính mình lại còn bất chính, kết quả là bị người ta bắt lấy nhược điểm. Bà có chút buồn bã: “Đáng thương cho một quả phụ…” Nửa câu sau lại nuốt trở vào, nhân chứng vật chứng đều đủ, giả như có điều gì bất công, bao nhiêu cung quyến hậu cung đều đang nhìn, dựng lên một tấm gương này, về sau còn trụ nổi sao! Thái Hậu nhắm mắt lại, “Thưởng nàng được toàn thây đi!”
Hắn hành lễ rời đi, ngoài cửa cung sớm đã có người đứng chờ sẵn, hai thái giám cao lớn vạm vỡ nhìn ánh mắt hắn mà hành sự, tiến vào Giai Phượng Cung kéo người ra. Trung Chính Điện chính là Tru Tiên Đài của Tử Cấm Thành, không cần biết phẩm cấp cao thấp, được ban lĩnh rồi đều phải đến đó lên đường. Hôm nay sắc trời không tốt, âm u trầm trầm, tựa hồ như muốn mưa đến nơi. Nhìn quanh một vòng, đường đi thẳng tắp không có lấy một bóng người, có lẽ các cung đều biết việc này, sợ dính rủi ro, cho nên kiêng kị né tránh.
Gió thổi lạnh run như đâm da xé thịt, chui tọt vào từ tay áo cắm thẳng tới trái tim. Vinh An Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn lên, nhành cỏ dại chết khô rũ rượi lộn nhào trên tường cung, hết thảy đều xám xịt. Nàng ta làm Hoàng Hậu mười một năm, phút cuối cùng ngay cả một người tiễn đưa cũng chẳng có. Ba ngày không ăn cơm, cũng chẳng còn cảm thấy đói, chỉ là đôi chân đã mệt, bước đi quá gian nan. Vào đến cổng Trung Chính Điện, cửa chính điện mở ra như cái miệng khổng lồ, khiến lòng người sinh ra sợ hãi.
Bây giờ nàng ta đã không còn phản kháng, dù sao đã tới bước đường này, tiến về trước thêm chút nữa là siêu thoát rồi. Hai cung nhân dọn một cái bàn thấp tới bên dưới hiên, trên bàn đặt đầy đủ thức ăn, đó chính làm cơm chặt đầu của nàng. Nàng ta đứng yên giữa đường, liếc nhìn Tiêu Đạc một cái, “Bảo bọn họ lui ra, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Hắn vốn không muốn nghe, nhưng niệm tình nàng ta đã từng đề bạt hắn, tạm thời làm theo lời nàng.
Nàng ta trầm mặc, “Ngươi thực sự hận ta như vậy sao?”
Hắn nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội, là do ngươi không biết quý trọng.”
“Ngươi biết vì sao ta phải làm vậy không?” Ánh mắt nàng ta bi thương, đôi môi run rẩy, đứng trong gió lung lay sắp ngã, “Bởi vì ta ghen ghét. Ta thừa nhận, khi mới bắt đầu trong mắt ta ngươi chỉ là trò tiêu khiển, theo nhu cầu mà lợi dụng lẫn nhau, hẳn là không có cảm tình. Nhưng rồi Tiên Đế băng hà, mọi chống đỡ của ta đều sụp đổ. Không còn ai để trông cậy, chỉ có ngươi…Ta thậm chí không hận ngươi trợ giúp Phúc Vương đoạt vị, chỉ cần ngươi còn có thể chăm lo cho ta, làm Hoàng Hậu tiền nhiệm cũng đành đi! Nhưng lại có một Bộ Âm Lâu ngu ngốc không biết từ góc tường nào nhảy ra, có điểm tốt gì để mà ngươi nhớ mãi không quên? Ngươi vì ả mà làm trái ta bao nhiêu lần, rốt cuộc ta là cái thứ gì trong mắt ngươi?”
Biểu cảm hắn lạnh nhạt, đến giọng nói cũng chẳng có độ ấm. “Ngươi muốn biết sao? Đối với ta mà nói ngươi là cố chủ, có quyền có tiền, ta thay ngươi bán mạng. Bây giờ ngươi chẳng còn gì, ta niệm ân tình ngày xưa, cũng nguyện ý giữ cho ngươi vinh hoa đến già, chỉ tiếc ngươi không nhận tình ta. Còn về Âm Lâu, nàng chỉ là còn quá trẻ, từ trước đến nay chưa từng được người ta coi trọng, nớm nớp lớn lên từ trong kẽ hở. Cho nên đừng có nói nàng ngốc, ngươi nói nàng như vậy, ta sẽ không nhịn được mà giết ngươi thêm một lần nữa.” Nói xong lại hướng tay về phía hiên, “Thời điểm sắp đến, nương nương dùng cơm đi! Ngươi yên tâm, tuy ngươi không được vào Hoàng lăng, ta vẫn thay ngươi xây mộ, sẽ không để ngươi phải phơi thây nơi hoang dã.”
Nàng ta nghe xong thì cười khổ, “Thì ra kết cục của ta còn chẳng bằng Thiệu quý phi, ít nhất nàng ta còn có thể bồi bên Tiên Đế. Ta thì sao? Đến cái phi viên(*) cũng chẳng vào được.”
(*) Phi viên: Nơi chôn phi tần,
“Như vậy không tốt sao?” Hắn ghé mắt nhìn nàng ta, “Cả đời này khảm vàng nạm ngọc, ta khuyên nương nương kiếp sau chớ đầu thai vào nhà Đế Vương, sống đời thường dân bình đạm, có thể an hưởng tuổi già là quan trọng nhất.”
Hắn không có chút hứng thú với người trong phòng, lời cần nói đều đã nói xong, giương giọng gọi người tiến vào. Thái Xuân Dương vỗ đầu gối hành lễ, quay sang nói với Vinh An Hoàng Hậu: “Nô tài hầu hạ nương nương. Nương nương dùng chút cơm, đường xuống còn xa, ăn no rồi đi sẽ tốt hơn.”
Nàng ta ngạo nghễ hất cằm, Thái Xuân Dương thấy nàng không dịch bước liền duỗi tay tới kéo, lại bị nàng ta hung hăng rút ra. Trước Trung Chính Điện có một cái giếng vàng, bình thường không đóng nắp, nàng ta tình nguyện tự mình chết cũng không muốn bị người ta giữ chặt đưa cổ vào trong. Quay lại nhìn Tiêu Đạc một cái, cười lạnh nói: “Nếu âm linh ta không đi xa, ta sẽ chờ xem ngươi thân bại danh liệt thế nào!”
Mọi người giật thót, nàng ta nhấc váy chạy về phía đình giếng. Thái Xuân Dương muốn cản cũng không kịp nữa, chỉ thấy góc váy xoay tròn, tiếng nước ầm ầm nổi lên tứ phía, chưa kịp luận dài ngắn, bóng dáng Vinh An Hoàng Hậu đã chẳng còn thấy đâu.
Tiêu Đạc cầm khăn che mũi, vừa đi ra ngoài vừa phân phó, “Lát nữa sai người vớt lên đặt ở An Lạc Đường, lệnh Cừu An chuẩn bị, xây mộ ở ngoài thành rồi thông báo cho nhà mẹ đẻ nàng ta. Cung đình gièm pha, truyền ra không dễ nghe. Bảo người nhà mẹ đẻ nàng quản miệng cho nghiêm, cúng tế rồi thôi, đừng có gây ra động tĩnh lớn, vớt lại một chút thể diện.”
Khi ra tới ngoài đường hẻm lại trùng hợp gặp phải Đế Cơ, hai ngày trước nàng cảm mạo nghỉ ngơi trong cung, ma ma của nàng đóng cửa xông giấm nơi nơi, bên ngoài xảy ra chuyện lớn gì cũng không biết. Bây giờ gặp mặt, nàng thất thần nâng mắt nhìn hắn. “Ngươi từ đi từ đâu đến thế?”
Hắn hành lễ, “Từ Trung Chính Điện.”
Nàng nhìn ra xung quanh đằng sau hắn, nhíu mày lẩm bẩm: “Cứng đầu cứng cổ, cuối cùng rơi vào kết cục này, hà tất phải vậy đâu!” Rồi lại hỏi hắn, “Nghe nói hôm nay ngươi đón dâu?”
Hắn ngẩn ra, nàng không đề cập tới, có lẽ hắn sẽ thực sự quên luôn.
Đế Cơ chỉ thở dài, tự giác đứng cách xa hắn một đoạn, có những lời đã không còn tiện nói. Khi mới nghe nói hắn xin Hoàng Thái Hậu ban cho Đồng Vân quả thực khiến nàng chấn động, còn cân nhắc xem có phải do mình nghĩ sai hay không. Sau này ngẫm lại bên trong bọn họ có nhiều chuyện xưa, mình chỉ là kẻ ngoài cuộc đứng nhìn, có những lời không thể tùy ý hỏi thăm, vậy nên không nhiều lời thêm nữa, xoay người đi về phía Uyết Loan Cung.
Trời vẫn chưa muộn, đại lễ xong là vừa đến buổi tối, lúc này Âm Lâu đang vội vàng sửa sang lại cho Đồng Vân. Chỉ là một cung nữ xuất giá, vốn dĩ sẽ không chú ý nhiều như vậy, cũng lắm thì thay một thân áo đỏ là nể mặt lắm rồi. Nhưng bọn họ thì không giống, là Hoàng Thái Hậu đích thân ban hôn, lại e ngại thân phận Tiêu Đạc khác hẳn với người thường, Chưởng ấn mà, số một thiên hạ, cho nên Đồng Vân có thể mang búi tóc địch cắm đầy quan, trang điểm phô trương theo quy cách Mệnh phụ.
Đế Cơ vào cửa, ngồi bên bậu cửa sổ ngắm nghía, cười nói: “Quả nhiên là người đẹp vì lụa, cung nữ chỉ mặc áo tím đội ô sa trâm hoa quanh năm, nhìn cứ như từ một cái khuôn đúc ra, bây giờ trang điểm lên, trông khác hẳn trước kia rồi.” Quay lại bảo nữ quan đi theo trình lễ lên, ấm áp nói, “Hôm nay là ngày lành của ngươi, ta có một chút thành ý, tặng ngươi thêm gương lược.”
Đồng Vân vội vàng tồn an, “Tạ Trưởng công chúa thưởng, nô tỳ chỉ là kẻ mọn, làm phiền đến đại giá Trưởng công chúa, thật quá ngượng ngùng.”
Đế Cơ quay đi bưng chén trà, đáp: “Ta và chủ tử ngươi thường qua lại, ngươi xuất giá, ta đây cũng nên tận một phần tâm, không uổng công quen biết một hồi. Chỉ tiếc chúng ta ở trong cung không thể uống rượu mừng của ngươi.” Rồi vươn tay tới kéo áo Âm Lâu, “Đồng Vân đi rồi, ta đoán cô cũng tịch mịch. Lát nữa ta sẽ phân phó xuống, đêm nay không về Dục Đức Cung nữa, ở đây làm bạn với cô. Cái khác thì không sao, chỉ mong không bị Vạn Tuế Gia lật thẻ bài.”
Âm Lâu có chút lúng túng, “Ta ở trong cung có tiếng là không giữ được chân Hoàng Thượng, cô không biết sao?”
Đương nhiên nàng biết, nàng