Phù Đồ Tháp

Xuân Sắc Khả Thế


trước sau

Xuống yên ngựa, vượt chậu than, bái thiên địa, nắm tay nhau vào động phòng trước bao mắt nhìn.

Động phòng trang trí đỏ rực đến chói mắt, sau khi vào cửa là phần uống rượu giao bôi, Tiêu Đạc đuổi hết người hầu ra ngoài, tân nương tử tháo tấm khăn voan ngồi xuống bên cạnh bàn, thở phì phò cười nói: “Nhờ phúc cha nuôi, đời này con lại có một lần được làm tân nương tử.” Vừa nói vừa sờ soạng nhổ đống trang sức trên búi tóc địch xuống, cảm khái, “Nữ nhân thật vất vả, một đầu trang sức nặng trịch, đè cổ con ngắn đi nửa đoạn luôn chứ đùa.”

Tiêu Đạc rời mắt, tiểu tử choai choai mặt mày gian giảo lại đeo vàng đeo bạc tô son điểm phấn, nhìn lâu thêm một cái là có thể khiến người ta mửa ra. Về chuyện bái đường, rốt cuộc hắn vẫn là không thể cong lưng với một nữ nhân xa lạ. Đây là đại sự cuộc đời, một khi lễ thành, cho dù chính mình không thừa nhận thì trên thực tế người kia cũng đã thành nữ nhân của mình. Tựa như nén bạc đã bị khắc ấn, muốn xóa bỏ thì chỉ còn nước hủy đi. Còn may có đứa con nuôi này, thời điểm quan trọng lại rất được việc. Vóc người nó không khác Đồng Vân là bao, đội khăn voan lên giả dạng, không ai nhìn ra được manh mối. Đây là chủ ý nhất thời nảy ra, dù sao cũng có thể giúp lòng người được an ủi đôi chút, tương lai có tan vỡ cũng không đến mức thẹn với Đồng Vân.

Tào Xuân Áng nhớ đến vẻ mặt cha nuôi nhìn nó lúc sáng nay lại thấy buồn cười, cứ đi vòng quanh nó mãi lúc ở Tư Lễ Giám, làm nó sợ đến nỗi lông tóc dựng đứng. Nó thực sự không chịu nổi nữa, đành cong người bày tỏ lòng trung thành: “Cha nuôi có việc gì muốn phân phó con, con có máu chảy đầu rơi cũng nguyện vì cha nuôi mà cống hiến.”

Cha nuôi nó vỗ cằm hỏi: “Có biết cách đi đường của nữ nhân không?”

Thái giám giao tiếp với cung phi cung nữ cả ngày, hơn nữa trên người còn thiếu một khối, dù cố ý hay vô tình cũng sẽ có đôi chút ảnh hưởng. Nó thưa vâng, đi vài bước hoa vờn liễu run cho cha nuôi xem, cha nuôi nó rất là khen ngợi, “Kiệu nhỏ vừa nhấc, đón Đồng Vân vào hậu viện từ đằng cửa ngách, ngươi ngồi kiệu hoa, lễ nạp thái sẽ do ngươi thế thân.”

Nó sửng sốt nửa ngày, “Cha nuôi à, nam nhân và nam nhân cũng không thể tùy tiện bái đường, đã bái đường thì chính là khế huynh đệ(*), cha là cha nuôi của con, bối phận không đúng…” Còn chưa nói dứt lời đã bị đập bốp một cái vào đầu, về sau không dám nhiều lời nữa, sợ lắm miệng sẽ bị đánh.

(*) Khế huynh đệ: Thời kỳ cuối triều Minh ở vùng Mân Nam thịnh hành phong tục đồng tính luyến ái nam, khi con trai đến tuổi khoảng 16 sẽ thường nhận một vị hơi lớn tuổi chưa lập gia đình làm khế huynh, sau khi trải qua vài nghi thức nhất định, hai người sẽ có cuộc sống cùng ăn cùng ngủ y như phu thê cho đến tận khi người đàn ông lớn tuổi hơn kết hôn.

Cũng may đã xong hết phần lễ nghi, bây giờ chỉ còn uống rượu giao bôi, nó vui cười rót đầy hai chén, thẹn thùng đưa qua, “Trước sau vẹn toàn mà, cha nuôi uống rượu đi!”

Tiêu Đạc trừng mắt một cái, “Chỗ Đồng Vân đã dàn xếp xong chưa? Phái người canh trừng trước sau, đừng có để nàng ta có cơ hội gây rối.”

Tào Xuân Áng ngượng ngập, tự uống hết hai chén rượu kia rồi chùi miệng: “Cha nuôi yên tâm, con đã sớm bố trí đâu ra đấy. Cha nuôi chỉ cần lo tiếp khách bên ngoài, đằng sau đã có con! Con đi xem rồi, đảm bảo không có chuyện gì hết.”

Hắn ừ một tiếng, đến trước gương sửa sang lại y quan, đi ra cửa ứng phó tiệc rượu.

Hắn luôn luôn không giỏi uống rượu, danh tiếng vài ngụm là đổ đã sớm vang xa, đồng liêu trong triều tới dự tiệc vốn là có ý lấy lòng, tuyệt sẽ không có chuyện chuốc rượu bất kể thủ đoạn như ở ngoài. Mọi người đều biết điều, rót ít uống ít, đến mức là ngừng. Hắn đi xuyên qua đám khách khứa, ngón tay trắng nõn cầm một cái chén phù dung, dáng vẻ thong dong thạo đời, ngay cả trạng nguyên mới tấn cũng chẳng bì kịp phong thái nho nhã kia của hắn.

Vu Tôn cũng tới chúc mừng, Đông – Tây Xưởng ngấm ngầm mãnh liệt, ngoài mặt thì sáng rọi, nhưng trong lòng mỗi người đều có một bàn cân, dù sao vẫn là phân rõ.

“Thái giám đón dâu, phô trương đáo để!” Lão hừ cười, “Nhìn văn võ cả triều này đi, Hoàng Thượng còn hiếm có được buổi lâm triều không có người xin nghỉ, hôm nay vị này cưới vợ, thế mà lại đến đầy đủ hết.”

“Còn không phải sao!” Cả bàn tiệc đó đều là người của Tây Xưởng, khe khẽ nói: “Trước kia thì làm ‘vua đứng’, bây giờ Hoàng Thượng di cung, hắn có thể làm ‘vua ngồi’ luôn được rồi.”

Vu Tôn xì một tiếng: “Còn phải xem hắn có cái mệnh này không! Án hồ yêu lần trước hắn nhúng tay không ít, tưởng nhà ta không biết à. Đông Xưởng hắn nghĩ một mình mình độc, Tây Xưởng cũng không phải ăn chay. Người đời đều sợ hắn, còn ta cóc sợ! Không phải hắn không uống rượu sao, lão tử bắt hắn không uống không được!”

Một đám giá áo túi cơm(*) hầu như đều ngầm hoan hô hùa theo. Thấy hắn sắp tới, mọi người đều đứng lên. Vu Tôn cất giọng gà mái, âm điệu ha hả rung rung, giống như cụm tre đứng đầu ngọn gió.

(*) Giá áo túi cơm: ý nói người vô tích sự.

“Tiêu đại nhân đại hỉ” Lão ta ôm quyền nói, “Hôm kia nghe nói trong phủ sắp có tiệc cưới, đêm nay ta tới xin một ly rượu mừng. Hôn sự do Hoàng Thái Hậu ban…” Lão dựng ngón cái lên, “Lợi hại! Thứ chuyện tốt này trước nay đều là phải giấu người ta mà làm, bây giờ danh chính ngôn thuận, ngài cũng thật là làm cho đám thái giám chúng ta nở mày nở mặt!”

Cứ luôn miệng thái giám này thái giám nọ, mọi người đều trở nên không tự nhiên, lão chẳng thèm để ý chính mình có hơn gì người ta không sao. Tiêu Đạc quay mặt đi mỉm cười, “Khí sắc Vu đại nhân không tồi, xem ra gần đây hoàng sai(*) rất trôi chảy?”

(*) Hoàng sai: các công việc liên quan đến hoàng gia, ‘sai’ trong ‘sai phái’, ‘khâm sai’.

Vu Tôn chắp tay hướng lên trên, “Nhờ phúc Hoàng Thượng, chuyện thuế má và thu bạc đều thuận lợi, nhà ta còn định dâng tấu thỉnh Vạn Tuế Gia yên tâm, ý tứ của chủ tử chính là bổn phận của nô tài, chỉ cần chủ tử thư thái, có nhảy vào núi đao chảo lửa nhà ta cũng không thèm chớp mắt.”

Tiêu Đạc cười gật đầu: “Tấm lòng của Vu đại nhân quả là khiến người ta kính nể, hôm nay người nhiều, còn điều gì chưa chu toàn mong Vu đại nhân bao dung. Tửu lượng của tại hạ vô dụng, trước nay lui tới công sự đều có nề nếp, không được mấy dịp gần gũi thế này, chư vị tận hứng chè chén, ngàn vạn lần đừng khách sáo.”

Thông thường gia chủ sẽ chào hỏi trước tiên, khách khứa đối đáp vài câu qua lại là xong. Nhưng Vu Tôn thì không, lão ta tươi cười đầy mặt cản đường, “Hôm nay không giống lui tới ngày thường, hôm nay là ngày lành tiểu đăng khoa(*) của ngài. Ngài xem chúng ta đều đã đến đủ,” Lão vung vẩy bàn tay to như cái quạt hương bồ, “Đương đầu dưới trướng ta đều có mặt, chính là để kính rượu Tiêu đại nhân ngài. Ngài vẫn còn đùn đẩy, quả thực là không nể mặt bọn ta.”

(*) Ngày đại đăng khoa là ngày đỗ trạng nguyên, ngày tiểu đăng khoa là ngày cưới vợ.

Ai cũng xứng để hắn nể mặt phỏng? Chẳng qua không nên phát tác trong ngày hôm nay, hắn vẫn ung dung mỉm cười, đưa nửa chén rượu về phía trước, “Vậy tại hạ đành tận chút tâm ý, mong chư vị thứ lỗi!”

Hắn uống rồi, nhưng mà Vu Tôn không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, nhao nhao cãi cọ: “Trên bàn chúng ta có tám người, Tiêu đại nhân chỉ uống nửa chén làm sao mà được! Nào nào nào, rót đầy!” Lão vơ lấy bầu rượu bằng sứ Thanh Hoa trên bàn, giơ tay áo toan rót rượu vào ly.

Mượn rượu giấu tay, chuyện khó cũng biến thành dễ. Vu Tôn hứng thú bừng vừng, trước kia tên Tiêu Đạc này mách lẻo mình không ít, bây giờ đổi lại mình lôi hắn ra tiêu khiển. Giữa màn xô đẩy, Tiêu Đạc cầm lấy cổ tay lão, một tên mặt trắng thì có được mấy hột sức? Lão ta căn bản không thèm để vào mắt. Nhưng rồi một trận đau đớn ập đến, đau đến nỗi lão quả thực muốn kêu thành tiếng. Bầu rượu trong tay vẫn còn đang hướng về phía chén, chưa kịp rót xuống, đột nhiên đã “choang” một tiếng chia năm xẻ bảy.

Lão ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, trên mặt Tiêu Đạc vẫn treo ý cười nhàn nhạt như cũ, mày nhíu lại, “Vu đại nhân dùng sức quá mạnh rồi, hỉ yến kỵ nhất là làm vỡ đồ, hay là Vu đại nhân có điều gì bất mãn với Tiêu mỗ sao? Nếu là vì chuyện trên triều đình thì nên đợi lên triều giải quyết mới phải. Hôm nay là ngày đại hỉ của Tiêu mỗ, nháo thành như vậy, nhìn qua không có thể diện cho lắm đâu!”

Tất cả khách khứa đều hướng mắt tới, Vu Tôn nhất thời không xuống đài dược, tên đương đầu đi theo hắn đành gượng gạo giải vây, trong lòng thầm trách kẻ nào làm ra đống đồ sứ này, nếu không phải làm ăn vớ vẩn thì nào có chuyện dễ vỡ đến vậy!

Tiêu Đạc đánh giá từng người trên bàn tiệc, mặt trầm xuống: “Đây là đồ sứ Tiên Đế ngự ban, có bất trắc gì liền truy cứu quan viên chịu tội, không phải thuận miệng nói hai câu lấy lệ là xong.”

Thấy chuyện sắp không xong rồi, Diêm Tôn Lãng vội tiến lên hòa giải, cười nói: “Thôi thôi, đại hỉ của Đốc chủ, toái toái bình an(*) mà! Vu đại nhân cũng đừng để trong lòng, dẫu sao cũng là phụng chỉ thành hôn, gắng làm sao cho đạt đến tận thiện tận mỹ. Hỉ yến bên ngoài còn kiêng những chuyện này, huống chi là những người như chúng ta!” Vừa nói vừa gọi tiểu tử đến thu dọn, ngoài miệng chu toàn vài câu là xong.

(*) Câu này hay nói lúc làm chẳng may làm vỡ đồ, như kiểu lúc hắt xì hơi thì sẽ nói “cơm muối”.

Vu Tôn lại rất tức giận, chắp tay nói: “Hôm nay đắc tội rồi, vốn tưởng mọi người sẽ vui vẻ với nhau, không ngờ lại thành ra nông nỗi này. Chúng ta cứ ngồi ở đây làm người ta chướng mắt, xin cáo từ trước, ngày khác sẽ đến cửa

bồi tội.” Nói xong thì phẩy tay áo một cái, giận dỗi bỏ đi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mới chỉ là ngoài mặt mà hai Đốc chủ Đông – Tây Xưởng đã đối chọi gay gắt nhường này, không biết về sau sẽ còn sóng to gió lớn đến cỡ nào đây! Tiêu Đạc lại quay về bộ dạng như không có gì xảy ra, tươi cười tiếp đón mọi người ăn uống, không thèm để ý đến đám người râu ria kia nữa.

“Đốc chủ tính toán làm sao bây giờ?” Đám người dần ổn định trở lại, Diêm Tôn Lãng chọn lúc thấp giọng nói, “Vu Tôn đây là ỷ vào chuyện quyên bạc làm Hoàng Thượng vừa lòng, định đến khoe khoang trước mặt chúng ta đây mà.”

Hắn vân vê cái nhẫn cười hừ một tiếng, “Lão cũng không nhìn xem ai mới là người giao cho lão chuyện này, ta lại có thể để lão an nhàn lập công vậy sao? Tây Xưởng lão quyên bạc, bộ dạng chẳng khác gì hổ báo, những phú hộ kia nào có ai không có chút ít quan hệ trong triều? Chờ đến khi bạc kiếm được kha khá thì phát động bọn họ cáo trạng lên Thuận Thiên Phủ, chờ xem. Hoàng Thượng muốn thanh danh, một khi cáo trạng vừa chuẩn, kiểu gì cũng sẽ đẩy một kẻ ra chết thay, cứ để cho Vu Tôn bừa bãi, hai ngày nữa tự khắc rơi vào tay ta.”

Diêm Tôn Lãng nghĩ ngợi nói: “Những phú hộ đó cáo trạng, Hoàng Thượng không thể không đưa trả đống bạc phi pháp Vu Tôn thu được ra, đến lúc đó phải lo liệu thế nào?”

Hắn rời tầm mắt nhìn lên bầu trời, bình thản nói: “Bạc đã vào quốc khố sẽ không có chuyện lại nhả ra, cùng lắm thì triều đình đánh giấy nợ. Giấy nợ của Hoàng Thượng, ai dám nhận? Những người đó đều không ngốc, coi như là bỏ tiền tiêu tai, cho dù có chất tiền thành đống trả lại bọn họ, ta đảm bảo bọn họ cũng sẽ không nhận.”

Diêm Tôn Lãng cười rộ lên, “Thì ra Đốc chủ đều đã có dự tính, được vậy là tốt nhất, thuộc hạ biết bây giờ cần làm gì rồi.”

Hắn ừ một tiếng, “Ngươi thay ta đi đón khách, lát nữa ta quay lại.” Nói rồi đi thẳng khỏi tiền viện.

Đồng Vân được sắp xếp sống trong tòa viện Âm Lâu từng ở, trên tường viện cứ cách vài bước là lại có một cánh cửa sổ hoa văn chạm rỗng, hắn thong dong thả bộ đi tới, thấy ngọn đèn bên trước đình có một người đang đứng, hướng cái thìa đồng thêm dầu vào đĩa đèn bên trong. Hắn vừa bước vào, nàng đã sớm nhìn thấy hắn, buông đồ vậy trong tay đi tới tồn an, biểu cảm có chút lúng túng, khóe môi giật khẽ, không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng vẫn là trầm mặc.

“Ta nhớ rõ Âm Lâu từng nói trước kia khi ngươi làm việc ở chỗ các chủ tử khác, ghét nhất là phải đi thêm dầu thắp.” Hắn hướng cằm về phía thùng dầu, “Hôm nay lại nhớ nghề cũ hay sao?”

Nàng rụt cổ cười nói: “Bây giờ không phải lo làm việc, nô tỳ nhàn rỗi không biết nên làm gì.”

“Đúng là một người không chịu ngồi yên.” Hắn nói, “Tỳ nữ bên cạnh ngươi đều là người ta tin được, cứ để các nàng hầu hạ, cẩn thận thân mình. Ta cũng không gạt ngươi, ban đầu ta đã định xử lý ngươi, là chủ tử ngươi hết lời cầu xin ta bỏ qua, chỉ mong quyết định này của nàng sẽ không sai. Ngươi mới qua cửa, không thể lập tức biến mất hút, cứ ở lại trong kinh một tháng, sau đó ta sẽ sai người đưa ngươi đến thôn trang đợi sinh, sinh con xong lại trở về. Dù sao cũng là Lão Phật Gia ban hôn, người tự dưng biệt tăm, chẳng may bị hỏi đến cũng khó đối phó. Ngươi nhớ cho kỹ, ngươi có thể tồn tại đều là nhờ chủ tử ngươi, người tận trung xưa nay sẽ không bị bạc đãi, nhưng nếu dám chơi trò thọc gậy sau lưng, để cho ta biết được, đến lúc đó kết cục của ngươi còn thảm hơn Nguyệt Bạch gấp vạn lần.” Hắn đứng dưới ánh đèn, gương mặt trắng nõn thoạt nhìn có chút khiếp người, liếc mắt hỏi, “Còn về đứa bé, ngươi có ý định gì hay không? Nếu ngươi muốn cho nó nhận tổ quy tông, trong cung có rất nhiều phi tần nguyện ý giả mang thai nhận đứa trẻ này thay ngươi, cuối cùng sẽ là thế nào, đều nghe theo ý ngươi.”

Trên mặt Đồng Vân nổi lên khiếp hãi, ngập ngừng nói: “Nô tỳ tuyệt đối không dám có ý nghĩ như vậy, chủ tử niệm tình chủ tớ mới giữ lại nô tỳ, nô tỳ đưa đứa bé vào cung, vậy chẳng phải là lấy mạng chủ tử hay sao, nô tỳ tuyệt không thể làm ra những chuyện như thế!” Nàng nuốt nước bọt nhìn về phía trước, “Nô tỳ từng nói với chủ tử muốn bỏ đứa bé này đi, chủ tử thấy nô tỳ đáng thương nên không đồng ý. Bây giờ Đốc chủ cứ thay nô tỳ định đoạt, Đốc chủ nói thế nào thì là thế nấy, nô tỳ đều nghe Đốc chủ.”

Quả nhiên là người thông minh, rất hiểu đạo lý sinh tồn. Rơi vào tay hắn tất nhiên là sẽ không có chuyện cò kè mặc cả như khi còn ở bên người Âm Lâu, vừa rồi hắn nói cho đứa bé tiến cung cũng chỉ là thử, chỉ cần hắn nhìn ra nàng có một tia tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ nào, nhất định đến bột xương cũng thể để thừa lại.

Cũng coi như vừa lòng, hắn chậm rãi gật đầu, “Nếu Âm Lâu muốn để ngươi sinh, vậy thì cứ giữ đứa bé lại đi! Ta vẫn là câu nói đó, dưỡng thân mình cho tốt, hiếu kính chủ tử thì đặt trong lòng, lời nói suông đều là vô dụng. Sau này cũng phải sửa lại thói quen xưng ‘nô tỳ’, rốt cuộc thân phận không còn như trước, chẳng may người ngoài mà nghe được thì còn ra thể thống gì.”

Miệng lưỡi hắn quả thực khiến người ta sợ hãi, Đồng Vân co rúm người lại dạ vâng, “Vậy nô tỳ…Ta, sau này ta hầu hạ bên người Đốc chủ vậy! Ta đã đồng ý với chủ tử sẽ chăm sóc sinh hoạt cho ngài.”

“Không cần, người bên cạnh ta đều dùng quen tay, bây giờ thân mình ngươi nặng nề, bảo trọng chính mình mới là quan trọng nhất, không cần hỏi đến những chuyện khác.” Hắn xoay người đi tới trước cửa, đi được vài bước lại dừng lại dặn dò,”Đứng có lắc lư lởn vởn ở bên ngoài, chẳng may có mệnh hệ gì, ta cũng không biết phải nói với chủ tử ngươi thế nào.”

Đồng Vân tồn an nói vâng, nhìn theo hắn rời khỏi viện, vội vàng chạy vào phòng đóng kín cửa lại.

Những ngày sau thực yên ả, hai tháng trời trôi qua tựa nháy mắt.

Gần đến cuối năm, trời lạnh đến nỗi nước đều hóa thành băng, gió Tây Bắc kêu khóc không quản đêm ngày. Hôm trước đi ngủ vẫn còn là trăng sáng sao thưa, ngày hôm sau mở cửa sổ ra đã thấy tuyết trắng xóa phủ kín thế gian.

Âm Lâu tựa trên giường đất đọc thư Đồng Vân gửi đến, trong thời gian sống ở biệt viện nàng đã bắt đầu học chữ, nét chữ xiêu vẹo không đẹp lắm, nhưng ít nhất vẫn có thể đọc hiểu. Khắp thư đều là nhớ nhung chủ tử, còn nói về tình trạng đứa bé, nói bụng vươn to, dạo này lớn lên rất nhanh, đứng cúi đầu nhìn xuống là không thấy bàn chân đâu nữa.

Trong phòng có đặt chậu than, nàng đọc xong thì thả vào trong lò, ngọn lửa quay cuồng gặm lấy, ánh sáng diễm lệ bập bùng, vừa chớp mắt đã thiêu sạch không còn dấu vết.

Có đôi khi nàng sẽ viết hồi âm, kể cho nàng nghe tình hình của mình. Tiêu Đạc đem đến cho nàng một nữ quan mới, các nàng chăm sóc rất tốt, hồi tháng mười nàng có bị ốm một lần, vinh hạnh được Hoàng Thượng ban thưởng kim đan, để ở trên bàn không dám ăn. Ngày hôm sau bỏ ra bồn hoa, ấy thế mà sau nửa tháng chỗ đó còn mọc ra một cây cỏ…

Nói đến Hoàng Đế luyện đan, lúc nào rất có quyết tâm kiên trì khổ tu khổ luyện, công bố có thể sẽ thoát thai thành tiên dưới sự dẫn dắt của Quốc sư bất cứ lúc nào.

Đế Cơ đã bất lực với người anh trai này, nhắc tới hắn chỉ biết lắc đầu. Chuyện cung đình không để cho người ta thư thái, nhưng bên ngoài lại có một chuyện vui khác. Nàng đoan đoan chính chính ngồi trên giường đất, đỏ mặt nói: “Nam Uyển Vương vào kinh rồi, lần trước hắn nói ta chờ hắn ba tháng, bây giờ kỳ hạn đã đến, không biết kết quả sẽ là như thế nào.”

Âm Lâu nhíu mày nhìn nàng, “Cô thích hắn không?”

Đế Cơ nghiêng đầu nghĩ ngợi thật kỹ, “Khi mới bắt đầu thì không thấy thích lắm, sau này tách ra, thế mà lại càng nghĩ càng nhớ.”

Nàng hiểu cảm giác này, giống như ngày đó yêu Tiêu Đạc vậy. Thi thoảng hình bóng hắn sẽ nhảy ra trong đầu, cứ nhảy qua nhảy lại thật lâu, dần dần trở thành thói quen, không yêu cũng thành yêu. Nhưng dù biết rõ Vũ Văn Lương Thời dụng tâm hiểm ác, nàng lại không thể nào nói cho Đế Cơ, chỉ có thể nói bóng nói gió, “Tâm tư kẻ xưng vương một phương tất sẽ thâm sâu, phải chọn giờ chọn lúc, nhìn thật chuẩn nhân phẩm rồi hẵng tính!”

Đế Cơ gật đầu, toan đáp lời thì Bảo Châu đi vào tồn an, “Chủ tử, bà cô đến rồi, đang đợi triệu kiến ở ngoài cửa cung. Chủ tử chưa nhìn thấy, hai mắt nàng sưng to y như quả hạch đào, hẳn là gặp phải chuyện gì rồi.”

Âm Lâu kinh ngạc, nàng với Đế Cơ hai mặt nhìn nhau. Tuy nói không thích nàng ta, nhưng nếu nàng đã tìm đến cửa thì khó lòng trốn tránh, đành gọi tiến vào. Để xem xem trong hồ lô nàng ta bán thứ gì, dù sao hôm nay tuyết lớn nhàn rỗi, cũng coi như có cái để tiêu khiển.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện