Chỉ là Đốc chủ luôn luôn linh hoạt lúc này lại có chút ngây ra, hắn không không biết cúc áo nàng có móc, vẹo cổ thật lâu vẫn chưa thể cởi được.
Âm Lâu vốn đang rất e lệ, rụt rè không tự mình động thủ, cô nương da mặt mỏng không có gì sai. Nàng luôn nghĩ cứ giao cho hắn là được, ai dè hắn bận bịu nửa ngày vẫn chẳng làm được gì. Nàng đưa mắt nhìn hắn, Đốc chủ uy phong tám phía đang gấp gáp đến độ mồ hôi đầy đầu, gương mặt tuyết trắng bị nhúng ướt, trông như miếng đậu phụ ngon mắt ngon miệng.
Nàng vươn tay lau cho hắn, cố ý trêu chọc, “Nhìn cái trán đầy mồ hôi kìa! Rốt cuộc là do nóng hay là do vội?”
Hắn u oán liếc nàng một cái, “Nàng nói xem? Lần sau đổi thành kiểu cúc áo khác đi, tay nghề kiểu gì không biết, cởi ra thôi mà lao lực đến vậy!”
“Chính mình ngốc còn đi oán tay nghề người ta, ngang ngược vô lý!” Nàng mỉm cười ấn xuống mảnh cánh hoa, thuận lợi tách ra, “Nhìn thấy chưa? Nếu chỉ khảm vào sẽ dễ bị lỏng, còn cài như vậy thì có thể thoải mái vận động mà không sợ cổ áo tuột ra.”
Trong lòng hắn còn thầm lầu bầu, ngày tốt cảnh đẹp đang yên đang lành, lại bị phá hỏng hết trên cái cổ áo. Không cần biết nó tinh xảo thế nào, dù sao chỉ thấy thật chướng mắt. Hắn không thèm tiếp lời nàng, tiếp tục vùi đầu cởi những cái cúc bên dưới.
Âm Lâu ngắm mặt hắn, cách thật gần, nhớ đến một đường gian khổ đi tới, trái tim trong ngực lại thắt lại. Nàng vuốt ve giọt lệ chí bên khóe mắt hắn, nho nhỏ một chút, có loại thanh tao khác lạ. Nàng dựa tới hôn lên nơi đó, “Lang diễm độc tuyệt, đời này có một.”(*)
(*) Trích từ “Bạch Thạch Lang Khúc”, tạm dịch: vẻ đẹp của chàng là độc nhất, trên đời này chỉ có một không hai.
Hắn nghe xong thì vui lắm, hấp háy mắt hỏi nàng, “Thật không?”
Nàng và hắn nhìn nhau cười, “Khi ta còn nhỏ mẹ từng mời người đoán mệnh cho ta, người mù kia nói tương lai ta gả đi rất khá, cưới được rể hiền tuyệt sắc vô song. Mẹ ta hay trêu ta giống như Bồ Tát đắp bằng bùn(*), ai cưới ta thì người đó xui xẻo, sẽ phải rửa mặt giặt đồ cho ta mỗi ngày.”
(*) Bồ Tát bùn: Ý nói thân mình còn lo chưa xong, làm sao mà lo được cho người khác.
“Là mẹ nàng nói đó.” Đây chính là thể hồ quán đỉnh, hắn xoay người đi tìm chậu, vọt ra bên ngoài, “Ta đi múc nước, hầu hạ nàng rửa mặt.”
Con rể mới vội vàng thể hiện, xiêm y cởi được một nửa lại chạy mất, Âm Lâu cảm thấy buồn cười, cởi áo ngoài ra vắt lên lưng ghế. Đầu giường đất có một cái tủ sơn đen khảm trai, nàng quay người mở ra, kéo ra một cái đệm hoa thu hương ngũ sắc, đúng lúc chuẩn bị xong xuôi thì hắn tiến vào, tay bưng chậu nước, hơi nước trong chậu lượn lờ, một người tinh xảo như vậy phải làm việc nặng, nhìn qua vẫn thấy có chút ngốc ngốc. Nhưng mà ngốc thì ngốc, Âm Lâu lại thấy thật mỹ mãn. Từ nhỏ suy lớn, một người quá đỗi kiêu ngạo lại cam tâm tình nguyện để cho ngươi tùy ý sai bảo, vậy chứng tỏ hắn thực sự để ý ngươi.
Nàng giống như đại gia, cười tủm tỉm ngồi đó, cũng không giúp đỡ hắn. Hắn vắt khăn tới lau mặt cho nàng, nhẹ tay lau đi son môi, nhân cơ hội hôn lên một cái, giống như đòi thưởng giữa đường, vui mừng hớn hở mặt mày. Âm Lâu nhắm mắt lại mặc hắn bận bịu, hắn cởi trung y và chủ eo của nàng, khăn chuyển từ mặt xuống ngực, khăn nóng hầm hập lau qua, lau xong lại là một mảnh mát lạnh, sau đó hắn cúi đầu lại gần, đỉnh núi nằm trong miệng hắn, ấm áp khôn kể.
Thời cơ đã đến, tia lửa đã bắn đến củi khô, ầm một tiếng liền bốc cháy. Hắn trở tay ném khăn đi, chuẩn xác không sai bay thẳng vào chậu nước, nước bắn tung tóe đầy đất cũng chẳng rảnh lo, như lang như hổ đè nàng xuống đệm.
Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, dù không phải lần đầu, nhưng tâm cảnh không giống nhau. Đuôi mắt Âm Lâu hàm xuân, hắn chống người phía trên nàng, nàng không chịu nổi hư không nơi lồng ngực, câu lấy tay hắn kéo xuống, chặt chẽ dán sát bên nhau.
“Ta cảm thấy có lỗi với Đồng Vân.” Nàng ngậm lấy tai hắn mơ hồ lẩm bẩm, “Dẫu sao nàng cũng là phu nhân của chàng.”
“Nói ngốc.” Bàn tay hắn miết mạnh bầu nhũ nàng, phì phò nói, “Đến tột cùng phu nhân của ta là ai, nàng không biết sao? Tuy nói nghênh nàng ta qua cửa, nhưng không có hôn thư không có bái đường, tự trong lòng nàng ta đều hiểu rõ. Nếu có một ngày chúng ta có thể rời khỏi nơi này, ta sẽ cho nàng ta tiền, đủ cho nàng ta một đời không lo ăn mặc.”
Chỉ khi bọn họ thoát thân mới có thể thả nàng tự do, nếu thế cục này không phá được, tòa thành vây hãm bọn họ tồn tại mãi, không ai có thể rời đi trước tiên. Tuy tàn nhẫn với Đồng Vân, nhưng cũng là không còn cách nào khác. Một người thoát ly khỏi lòng bàn tay, muốn giữ lại mạng cho nàng lần nữa không hề dễ dàng.
Nhưng hiện tại đang trong tình huống này, không hợp để lấy một người không liên quan ra làm đề tài. Hắn cúi người hôn nàng, cắn một miếng ôn nhu, quả thực là một bảo bối ngoan. Thật hiếm có mà, lần đầu ở Hàm Thanh Trai làm nàng ăn bao đau khổ. Lần thứ hai ở Phật đường, tục ân tình phía sau màn che, đến một nơi mượn lực cũng chẳng có. Vẫn là lúc này tuyệt nhất, không sợ bị ai quấy rầy giữa đường, có giường đất có chăn đệm, thiên thời địa lợi không đâu bì kịp.
Hắn hôn nàng, câu cái lưỡi đinh hương ra nhẹ nhàng nhấm nháp, ngọn đèn dầu trong phòng mông lung, ánh mắt nàng cũng là mê đắm. Hắn ôm lấy má nàng, “Âm Lâu, cuối cùng chúng ta cũng thành thân rồi.”
Nàng cười rộ lên, ừ một tiếng, nước mắt cuồn cuộn từ khóe mắt chảy vào tóc mai, “Ta vui lắm, cho dù về sau không thể thường xuyên gặp nhau, ta cũng biết mình là vợ chàng, biết chàng đang ở sau bức tường cung kia đợi ta, ta liền cảm thấy có sức lực, nhất định có thể chịu đựng được hết.”
Hắn nhắm mắt lại, “Chuyện của chúng ta, chỉ có thể chờ đến khi thay đổi triều đại, nếu không chẳng ai có thể trốn thoát được. Ta không biết còn phải đợi bao lâu, tuy rằng trung tâm Đại Nghiệp đã chỉ là cái thân xác cằn cỗi, nhưng xung quanh vẫn còn các phiên vương khác, Vũ Văn Lương Thời muốn khởi binh cũng cần thời gian.”
Nàng nói: “Ta không vội, chàng phải cẩn thận, đi từng bước một, làm đâu chắc đó, ngàn vạn lần không được sơ suất. Ta ở trong cung rất tốt, có ăn có uống, bảo dưỡng không tồi, Bảo Châu chàng phái tới cũng có thể thay Đồng Vân bầu bạn cùng ta, ta không có gì phải ưu phiền hết. Chỉ là chàng…Ta không nói ra, kỳ thật điều ta lo lắng nhất chính là chàng. Chàng qua lại với Hoàng Đế, qua lại với các triều thần phiên vương, tuy bọn họ đối với chàng có kiêng kị, nhưng bọn họ đều hận chàng.”
“Ta biết, ta sẽ cẩn thận hơn nữa.” Tay hắn tìm được bụng nhỏ ấm áp của nàng, không khỏi tiếc nuối, “Ta nhìn thấy những Hoàng tử trong cung vui tươi cả ngày, kỳ thật rất không thích. Trẻ con nhà người khác sao lại phiền vậy chứ! Nhưng con của chúng ta khẳng định sẽ khác, đáng tiếc…”
Đáng tiếc không thể hoài thai, cho dù có hoài cũng không thể sinh. Âm Lâu hiểu tiếc nuối của hắn, nỗi lòng nàng cũng đâu khác gì. Từ ngày đó về sau Hoàng Đế không lật thẻ bài thêm lần nào, thình lình lại hoài thai, đó chính là đại họa sập trời. Nàng vỗ về hắn một chút, trấn an nói: “Không sao đâu, rồi chúng ta sẽ đợi được đến ngày ấy. Đến lúc đó chúng ta sẽ sinh thật nhiều, có nam có nữ, trước cửa sau hè đều là con của chúng ta, ngồi ăn cơm trên bàn bát tiên không đủ, chúng ta sẽ đóng một cái bàn khác to hơn.”
Hai người dán miệng cười, răng chạm răng, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy thỏa mãn dị thường.
Cười đủ rồi, Âm Lâu mới phát hiện mình sớm đã bị hắn lột sạch, hắn thì ngược lại, vẫn còn ăn mặc kín mít. Nàng không thuận theo, đẩy ngã hắn xuống, trèo lên người hắn cởi xiêm y. Hắn liếc mắt nhìn, mặt đầy xấu xa. Âm Lâu biết tầm mắt hắn đang đảo quanh trên ngực nàng, có chút ngượng ngùng, một tay che đi, một tay tháo đai lưng hắn. Hắn kéo tay nàng ra, vui cười nói: “Đừng che, ta thích ngắm.”
“Háo sắc!” Nàng khẽ đấm hắn, dù sao đã bị hắn sờ đủ rồi, nhìn thêm một chút cũng không sao.
Nàng tiếp tục động tác, trong lúc lơ đãng lỡ kẹp đôi đồi núi lại, làm hắn ngắm đến ngẩn người, “Quả thực quá đỗi đẹp…”
Âm Lâu hồi thần bưng kín mặt, “Không được nói!” Rồi lại ngượng ngùng rầm rì, “Trông cứ như vú em vậy, xấu hổ chết đi được! Ta cũng nghĩ cách muốn làm nó nhỏ lại một chút, mỗi lần đều thít chặt đến không thở được, vậy mà nó vẫn trơ ra.”
Nàng đúng là đồ ngốc, cái gì cũng dám nói. Ngại ngực mình quá lớn mặc quần áo không đẹp, lại không biết trong mắt nam nhân quả thực tựa như nhặt được vật báu. Tiêu Đạc dịu dàng trấn an