"Cái này..." Tạ Dư Trì nhéo nhéo ngón tay Thuật Dung, kết quả một luồng khí nóng lướt qua cổ nàng, Tạ Dư Trì có chút mềm nhũn, "Chị có thể...! Đừng thổi hơi lên cổ em...!Cũng đừng chạm vào eo em..."
"Nhạy cảm?"
"...! Chỉ là không quen thôi." Nhạy cảm hay gì đó, Tạ Dư Trì cảm thấy thật 18+, nàng thở dài, Thuật Dung cái con người này trông không giống thích nàng chút nào, cô chỉ là cảm thấy có hứng thú thôi, vậy nếu một ngày nào đó Thuật Dung không có hứng thú với nàng thì làm sao bây giờ? Khi đó nàng phải làm sao?
Xác thật Thuật Dung rất ưu tú, mặc dù cô có chút nhiệt huyết và chấp nhất với nghiên cứu khoa học gần như bệnh hoạn, nhưng không thể phủ nhận rằng Thuật Dung rất ưu tú.
Dù là thủ lĩnh của căn cứ hay trưởng nhóm, cô đều rất xuất sắc, điềm tĩnh và không vội vã...
Thuật Dung rất tinh tế, có lẽ là bởi vì nghiên cứu, nhưng bất kể là ở phương diện nào, Thuật Dung đều khiến Tạ Dư Trì cảm thấy thương đối hấp dẫn, mặc dù Thuật Dung là nữ, Tạ Dư Trì cũng vậy.
Tạ Dư Trì không kì thị đồng tính luyến ái, trước mạt thế không có thành kiến, sau mạt thế càng sẽ không có thành kiến gì.
Chỉ là, nàng có chút không thể tiếp thu.
Hơn nữa, đối với nàng mà nói, Thuật Dung có cảm giác không quá an toàn.
Làm sao Tạ Dư Trì dám thích một người không biết khi nào sẽ không thích mình, sẽ rời bỏ mình?
Tuy nhiên, những hành vi gần đây của Thuật Dung đã khiến Tạ Dư Trì ngày càng hoảng loạn.
"Chị, đừng như vậy được không?" Tạ Dư Trì thấp giọng nói: "Em không có gì đặc biệt, cùng em bên nhau chị cũng sẽ không đạt được gì cả.
Tình cảm của em cũng giống như những người khác, có lẽ đối với chị chỉ là một thứ không thú vị, nhưng đối với em mà nói, em không muốn bị tổn thương."
"Tôi biết."
Tạ Dư Trì mím môi, nàng thật sự bất lực với đại lão, thật là dầu muối không ăn, "Có thể buông tay ra được không? Chẳng lẽ chúng ta cứ ôm nhau suốt ba ngày ở đây sao?"
Thuật Dung buông tay ra, nhìn Tạ Dư Trì lập tức nhảy sang một bên, cười cười: "Đi thôi, đi làm quen nơi này trước."
"Được!" Tạ Dư Trì rất vui vẻ khi đã thoát khỏi xiềng xích của đại lão, nàng đi vài bước, thấy phía trước mơ hồ có một cái bảng thôn bằng gỗ, tựa hồ cách cũng không xa, nhưng sương mù có chút dày đặc.
Nhưng cái bảng này nhìn có vẻ rất rách nát, nàng muốn lấy phù chú ra theo bản năng, kết quả lại không lấy ra được?!
『 Trong phó bản, hệ thống chỉ cho phép ký chủ lấy những thứ không phải của hệ thống.
』
Mi đang đùa ta à?!
Tạ Dư Trì cũng không muốn cầm lựu đạn để thỏa mãn cảm giác an toàn của mình rồi mới vào thôn tham quan.
Thuật Dung khom người lấy một ít bùn đất nhìn xem, sắc mặt có chút cổ quái, vội vàng tiến lên nắm cổ tay Tạ Dư Trì, "Theo sát tôi."
"Căn cứ trưởng?"
Thuật Dung không nói lời nào, cô mang theo Tạ Dư Trì đi vào trong thôn, trong thôn này mỗi nhà đều cách xa nhau, nhà ở đều là bằng gỗ lợp tranh, rất đơn sơ.
Lúc nào sắc trời cũng tối.
Tạ Dư Trì cảm thấy cái thôn này có vẻ hơi lạ.
"Kẽo kẹt"
Một cánh cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Dư Trì nắm chặt lấy quần áo của Thuật Dung theo bản năng, Thuật Dung bị nàng kéo, có chút ngây ra.
Người bước ra là một ông lão gầy gò, ông ta gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, tay chống gậy, như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tạ Dư Trì thậm chí còn có chút sợ hãi và nghĩ rằng, người này giống như một bộ xương được bọc trong da người vậy.
"Mới...! Tới..." Hình như ông lão đã rất lâu không nói chuyện, giọng nói rất là khàn, nói rất chậm, khó có thể phát âm ra từng chữ.
Những người còn lại trong thôn này đâu?
Ông lão nhìn Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì cảm thấy hơi ớn lạnh vì bị nhìn chằm chằm, Thuật Dung buông tay Tạ Dư Trì ra, sau đó vòng tay qua eo nàng, Tạ Dư Trì hiếm khi vùng vẫy, thậm chí còn ngoan ngoãn co vào vòng tay cô.
"Con...!Của cô sao?" Ông lão chỉ vào Tạ Dư Trì hỏi.
Áp suất không khí xung quanh Thuật Dung đột nhiên giảm xuống, Tạ Dư Trì muốn nhìn sắc mặt của Thuật Dung, nhưng còn chưa ngẩng đầu lên, đã nghe thấy Thuật Dung nói: "Đúng vậy."
Tạ Dư Trì:??? Đúng chết liền!
"Hô, hô...!Đến, đến đây không dễ a...!Mỗi thôn đều...!Không dễ...!Cô đến đây ở nhờ..." Ông lão cuối cùng cũng không nhìn Tạ Dư Trì nữa, lắc đầu thở dài, quay đi, "Nhà ở trống không...!Cứ tùy tiện ở, cũng không có người..."
Thuật Dung nhìn ông lão vào nhà, cánh cửa gỗ cũ kỹ đóng lại "cót két", cô nhìn lướt xa xung quanh, híp mắt, suy nghĩ rốt cuộc cái thôn này bị gì.
Thuật Dung chọn một căn nhà gỗ trông có vẻ ổn, khi cô bước vào, cô có thể ngửi thấy mùi bùn đất ẩm ướt, trộn lẫn với mùi chua chua thối rữa.
Nó có mùi rất khó chịu.
Tạ Dư Trì lấy bánh quy và nước ra chia cho Thuật Dung, nhỏ giọng hỏi cô: "Chị có biết đây là đâu không?"
"Không biết." Thuật Dung thấp giọng nói, "Ngõ vào thôn có vết máu, hẳn là vừa mới có."
"Có lẽ...!Là mai táng người?"
"Không, bùn đất trộn lẫn rất nhiều máu cũ." Thuật Dung nhớ tới những gì mình thấy ở cửa, mím môi, "Không có vật chất khác."
Điều này rất lạ.
Chỉ có máu, nhưng cũng không nhiều máu.
Mùi nhà ở này cũng vậy, như mùi của một xác chết bị phân hủy trong một thời gian dài.
Nhưng rõ ràng là ngôi nhà đã bám bụi khá lâu.
Thuật Dung quan sát ngôi nhà hồi lâu, thấy trong góc có một cái hũ cũ, cô bất chấp bụi bặm, trực tiếp mở ra.
Bên trong là một mảnh xương được mút vô cùng sạch sẽ, trên đó còn có dấu răng.
"Đây là cái gì?" Tạ Dư Trì cảm thấy có chút ghê tởm khi thấy Thuật Dung cầm miếng xương mà người khác đã ăn.
"Xương đùi."
"Hả?" Tạ Dư Trì một