"Em tỉnh rồi sao?" Tạ Dư Trì vừa mới tỉnh lại, hơi động một chút liền nghe thấy giọng nói của Thuật Dung vang lên bên tai.
Nàng còn chưa nói gì, đã bị cho uống một lọ thuốc.
"Ưm..." Đầu Tạ Dư Trì còn có chút choáng váng, nàng khó chịu r3n rỉ một tiếng, dụi dụi mắt nhìn chung quanh...
Đây là, hầm trú ẩn?
"Em đã hôn mê một ngày rồi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút." Thuật Dung nhéo nhéo vành tai Tạ Dư Trì, thở phào nhẹ nhõm, "Chị quên mất sau khi phá hủy nguồn điện của con rối máy sẽ có một dòng điện cao áp truyền ra.
Là lỗi của chị."
Dòng điện cao áp...? Có vẻ là vậy, nhưng tại sao Tạ Dư Trì chỉ bị tê liệt...!Ủa, hệ thống? Từ từ! Hệ thống?!
Tạ Dư Trì đột nhiên nhớ tới hệ thống có nói trừ tích phân gì đó?!
『 50 tích phân đổi tính mạng cho ký chủ, không phải ký chủ nên khen bổn hệ thống biết tùy cơ ứng biến sao? 』
...! Cảm ơn mi.
Mặc dù Tạ Dư Trì có chút đau lòng nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
Mặc dù tích phân rất quan trọng, nhưng hệ thống đã cứu mạng nàng và chỉ trừ 50 tích phân, điều này rất săn sóc.
『 Ha, ngài chỉ có tổng cộng 54, bổn hệ thống không trừ 50 chẳng lẽ có thể trừ 100 à? 』
Tạ Dư Trì:...!Đau lòng đến không thở nổi!
Tạ Dư Trì bình tĩnh lại, đoán chừng là do thuốc phát huy tác dụng, Thuật Dung đỡ nàng đứng lên, nàng nghiêm mặt nói: "Dường như chị rất quen thuộc với con rối máy!"
"Ừm, chị đã từng tham gia thiết kế." Thuật Dung rất thẳng thắn thừa nhận, cô nhìn thoáng qua Thanh Hòa, nhỏ giọng nói: "Ở tổ chức trước đây, chị đã cùng tiến sĩ nghiên cứu chế tạo và ứng dụng máy móc thông minh."
"Đúng vậy, lúc đó lão nương vẫn còn là sát thủ chạy khắp nơi giết người kiếm tiền, mỗi ngày đều mệt muốn chết, làm đủ loại nhiệm vụ, bán mạng cho cái tổ chức ngu xuẩn kia, phi!" Thanh Hòa phỉ nhổ, bây giờ cô ấy và Thuật Dung đã tự lập căn cứ, nghĩ đến cuộc sống kinh tâm động phách trước đây vẫn không nhịn được oán giận.
Khi đó, Thuật Dung theo tiến sĩ nghiên cứu những thứ mà cô cảm thấy hứng thú.
Ký ức đó đối với Thuật Dung vẫn còn rất tốt, nhưng Thanh Hòa thì khác.
Cô ấy kiếm cơm trên mũi đao mỗi ngày, bây giờ cô ấy rất khó chịu khi nghe những điều liên quan đến tổ chức đó.
"Không phải cậu đã trở thành lão đại sao?" Thuật Dung liếc Thanh Hòa mắt một cái, "Cậu không thích sao?"
"...! Khụ, đó là vinh dự mà lão nương bán mạng đổi lấy!" Thanh Hòa bị sặc, cô trợn mắt dỗi trở về, ôm Barrett dựa vào Sùng Linh, không muốn nói chuyện nữa.
"Đi trước đi, trên đường chị chậm rãi nói với em." Thuật Dung dựa sát vào Tạ Dư Trì, khóe miệng cọ cọ vành tai Tạ Dư Trì, nhẹ giọng nói: "Nhé?"
"...!Dạ." Tai Tạ Dư Trì không tiền đồ đỏ bừng, cúi đầu thấp giọng trả lời.
...
Lần nữa rời đi hầm trú ẩn, chia tay những người sống sót, Sùng Linh ngồi vào ghế lái, biếng nhác điều khiển xe, thỉnh thoảng nhìn Thanh Hòa đang gác tay ra ngoài cửa sổ hút thuốc.
Thuật Dung ngồi ở phía sau với Tạ Dư Trì, mười ngón đan vào nhau nhỏ giọng giải thích.
"Trong khoảng thời gian chị học tập với tiến sĩ, ngoại trừ nghiên cứu các thành phần thực vật các loại, tiến sĩ còn có một dự án về người máy thông minh." Thuật Dung thấp giọng nói, "Trừ người máy thông minh phục vụ con người ra, chúng cũng được sử dụng trong chiến tranh."
"Em có biết Ba điều luật của người máy không? Người máy không được làm tổn thương con người và không được làm gì khi con người bị thương.
Người máy phải tuân theo mọi mệnh lệnh của con người, trừ trường hợp mệnh lệnh đó mâu thuẫn với luật đầu tiên.
Người máy phải bảo vệ sự an toàn của chính nó, nhưng không được mâu thuẫn với điều luật thứ nhất và luật thứ hai."
"Tiến sĩ thiết kế, nó được sử dụng trong chiến tranh, không có luật.
Ban đầu, chế độ điều khiển nhân tạo và chế độ phòng thủ tự động đã được thiết lập.
Trong chế độ phòng thủ tự động, có khả năng xảy ra nổ và mất kiểm soát, vì vậy bọn chị đã thiết lập điểm yếu của nó ở phần thứ ba từ dưới lên theo thang chia cơ thể thành mười phần, nơi đó nối nguồn cung cấp năng lượng tổng thể.
Để tránh mọi người tấn công bậy bạ, chỉ cần nó bị hỏng, tất cả năng lượng sẽ được chuyển thành dòng điện cao áp và giải phóng ngay lập tức, vì vậy cần có các công cụ riêng để phá hủy nó." Thuật Dung nhịn không dược hôn hôn lên trán Tạ Dư Trì, "Là chị sơ suất."
"Không sao, đó, là chuyện đã lâu như vậy, sao em có thể trách chị chứ!" Tạ Dư Trì vội vàng an ủi Thuật Dung, tâm tình cô rất thấp, tim Tạ Dư Trì không khỏi cũng siết theo.
"Con rối máy đó bây giờ ở đâu? Chị đã phân giải nó rồi?" Tạ Dư Trì vụng về thay đổi chủ đề, không muốn để Thuật Dung cảm thấy áy náy.
"Trong đồng hồ, sau khi trở về sẽ nghiên cứu thành phần kim loại một chút." Thuật Dung dùng cằm cọ tóc Tạ Dư Trì, khép hờ hai mắt, "Em không sao là được."
"Em đương nhiên sẽ không sao, chị không cần lo lắng cho em.
Thử nghĩ xem, khi em còn là một người bình thường còn không bị tang thi 2 Sao giết, huống chi bây giờ?" Tạ Dư Trì ngẩng đầu lên muốn hôn cằm cô để an ủi, kết quả lại đột nhiên va vào cằm Thuật Dung, nàng hốt hoảng ngồi dậy, "Chị không sao chứ? Có đau không —— Ưm?" Thuật Dung lập tức ấn nàng vào lưng ghế sau, cúi đầu hôn nàng thật sâu, ôm chặt lấy nàng giam cầm trong lòng mình, như muốn bóp nát xương thịt nàng, từng chút từng chút hòa vào cơ thể bản thân.
Cảm giác này có chút điên cuồng, sức lực của Thuật Dung làm Tạ Dư Trì không thể không nghĩ như vậy.
Đầu lưỡi bị người phụ nữ cắn phá, đau đến Tạ Dư Trì tràn ra nước mắt, nàng đấm đấm sau lưng Thuật Dung một chút, người này mới từ từ buông ra, sau đó cúi đầu hôn lên mắt và vàng tai nàng, rất ngứa.
"Sẽ không." Thuật Dung nói, "Sẽ không có lần sau."
"Thực sự không sao mà..." Tạ Dư Trì còn chưa nói xong đã nghe thấy Thanh Hòa ở hàng ghế trước "Chậc chậc" mấy tiếng, mặt nàng đỏ bừng.
Má ơi, chẳng lẽ vừa rồi đã bị nhìn hết rồi sao?
"Thuật Dung cái khối băng muộn tao này, không ngờ lại nhiệt tình đến như vậy.
Hại mình trước giờ còn cho rằng cậu bị bệnh lãnh