Con rối máy được Thuật Dung cất đi, Tạ Dư Trì vốn tưởng rằng Thuật Dung sẽ sốt sắng trở về căn cứ bế quan nghiên cứu, nhưng kế hoạch vẫn như cũ, các nàng vẫn là phải đi từ nước E đến nước D.
Vượt nước E và vượt biển.
Đường xá xa xôi.
Tạ Dư Trì thở dài, dựa vào lòng Thuật Dung mở rương nhỏ bí ẩn trong ba lô...
『 Ting! Nhận được vé phó bản ngẫu nhiên × 1! 』
Lại là vé phó bản...!Từ từ? Ngẫu nhiên?
『 Thời gian ngẫu nhiên, nhiệm vụ ngẫu nhiên, địa điểm ngẫu nhiên, mọi thứ đều ngẫu nhiên! Một vé phó bản đầy thú vị! 』Giọng nói máy móc của hệ thống đầy sức sống, khiến Tạ Dư Trì nhất thời cạn lời.
Thú vị...! Chắc là thú vị một cách ác độc.
Tạ Dư Trì âm thầm phỉ nhổ, nhưng vẫn là lấy vé phó bản ra, quơ quơ trước mặt Thuật Dung, "Halo."
Thuật Dung dùng hai ngón tay kẹp vé phó bản, cô vừa liếc nhìn đã hiểu, xoa xoa tóc Tạ Dư Trì, "Khi nào đi?"
"Tùy chị thôi, khi nào chị rảnh thì khi đó đi? Dù sao hiện tại em không đủ tích phân..." Tạ Dư Trì thấp giọng nói: "Chị cùng em đi phó bản, sau đó rồi tìm phiền toái với nước D được không?"
"Ừm."
Thanh Hòa nhún nhún vai, nhìn thoáng qua hai người dính nhau qua kính chiếu hậu, khịt mũi: "Hai người có đi hay không thì mình và Sùng Linh đều không biết gì, còn õng ẹo đến vậy luôn à?"
Tạ Dư Trì cười cười, nắm lấy bàn tay Thuật Dung mười ngón đan vào nhau, sau đó sử dụng vé phó bản.
『 Phó bản ngẫu nhiên...!』
『 Đang chạy...!』
『 Đang tải...!』
Lần này cảm giác rất khác, Tạ Dư Trì bất tỉnh rơi vào trạng thái hôn mê có ý thức.
Khi nàng lấy lại được cảm giác trở về cơ thể, mở mắt ra thấy mình đang nằm trong bụi cây?!
—— Thuật Dung không có ở đây sao?
Hệ thống? Đây là nhiệm vụ một người sao?!
『 Không phải.
』
『 Thế giới này sẽ rất thú vị.
』
Tạ Dư Trì do dự đứng dậy, lại phát hiện trên cánh tay nàng có một hoa văn kỳ lạ, mặc dù nàng xem không hiểu nhưng nó sẽ khiến mọi người cảm thấy đó là nghệ thuật.
Tạ Dư Trì xắn tay áo lên, phát hiện chỉ có tay phải của mình có hoa văn này.
Từ từ, trên mặt sẽ không có thứ gì kỳ quái chứ?!
『 Sẽ không! 』 Hệ thống không muốn nhìn ký chủ suy nghĩ lan man như vậy nữa, vẫn là không nhanh không chậm hành động, thúc giục nói:『 Đầu tiên, nhiệm vụ của ký chủ chính là đi tìm Thuật Dung.
Hai người hiểu ý nhau như vậy, yêu nhau như vậy, nhất định là rất tâm linh tương thông đúng chứ? Trong ba ngày, phải tìm được Thuật Dung trong thế giới này.
』
Tạ Dư Trì:???
Nếu mi để ta và Thuật Dung một người lên trời một người xuống đất, thì hai người bọn ta tìm được nhau kiểu gì!
『 Khoảng cách không xa lắm đâu! Vì vậy, ký chủ đừng lãng phí thời gian nữa! Đây là nhiệm vụ cơ bản! Nếu thất bại, tích phân của ngài chỉ còn 0 thôi! 』
Đáng sợ!
Tạ Dư Trì phủi bụi trên người, mặc dù bị hệ thống hù khiến bản thân chút lo lắng nhưng nàng vẫn không chắc chắn nên làm thế nào để tìm được Thuật Dung.
Hơn nữa, chuyện gì đang xảy ra với nơi giống như khu rừng nguyên sinh này vậy? Sống sót trên hoang đảo lần nữa à?
『 Không, không, đây là phó bản thú nhân vô cùng thú vị ~ Được rất nhiều hệ thống mau xuyên giới thiệu, bổn hệ thống đã đặc biệt tìm các hệ thống khác xin phó bản này đó! Ký chủ có cảm thấy vô cùng vinh hạnh không? Bổn hệ thống không ngờ ký chủ lại may mắn đến như vậy! 』 Hệ thống cảm thấy chính mình thật là lợi hại, hai tay chống nạnh một hồi!
Tạ Dư Trì: Ha hả.
Thú nhân?! Tạ Dư Trì sợ tới mức sờ tai và mông mình, phát hiện không mọc ra thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra phó bản này chỉ xăm hình cho nàng thôi, cũng không tệ lắm...
Nàng không biết đường, định hướng kém, lúc trước sống sót trên hoang đảo đều hoàn toàn phụ thuộc vào Thuật Dung, nhưng nhiệm vụ cơ bản bây giờ là tìm Thuật Dung trong loại rừng rậm này, Tạ Dư Trì cảm thấy đại khái nàng sẽ chết đói trong rừng trước.
—— Kinh khủng.
Tạ Dư Trì thử đi một lúc, tiếp tục đi về một hướng, ngoại trừ cây cối hai bên và thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo, nàng không nhìn thấy gì khác.
Đừng nói là Thuật Dung, ngay cả thú nhân bình thường còn không nhìn thấy một con nào! Lạ quá đi!
Đây thật sự là thế giới thú nhân sao? Hay là hệ thống mi nên dọn rác một chút?
『 Bổn hệ thống sẽ không bao giờ xảy ra lỗi! 』
Phải phải phải, ta đây không phải đang cảm thán kỳ quái sao? Không có ai...! Tạ Dư Trì thở dài, nàng vừa đi vừa mệt vừa khát...!Đợi đã, ba lô dùng được không?!
Nàng lập tức mở ba lô ra thì thấy tất cả đều sáng?
『 Loại phù chú công kích không có tác dụng với thú nhân, về phần phù chú phụ trợ, thức ăn, nước uống...!Bổn hệ thống sợ sau khi cấm, ký chủ sẽ không sống nổi ba ngày.
』
Tạ Dư Trì lấy bánh quy ra cắn một miếng, ực ực uống hai ngụm nước, "Dù sao cũng cảm ơn mi rất nhiều."
Hệ thống:...
Trên thực tế, hệ thống nói rất đúng.
Tạ Dư Trì đi suốt một ngày cũng không thể tìm thấy Thuật Dung, nàng chỉ đi xung quanh không có mục đích, nàng không biết mình đã ở đâu, đã đến nơi nào, chưa đến nơi nào, có đang đi lòng vòng hay không, mãi chi đến khi màn đêm buông xuống, nàng đặt mông ngồi trên đá, cả người trở nên suy sút, mới nhận ra nhiệm vụ cơ bản này cực kỳ khó khăn.
Chuyện này khác gì mò kim đáy biển chứ? Vào rừng mò người yêu?
Tạ Dư Trì muốn bắt chước phương pháp tìm củi khô và khoan gỗ để đốt lửa của Thuật Dung, nhưng sau khi cọ xát một lúc lâu, không một tia lửa nào xuất hiện, nàng hoàn toàn suy sụp.
Vứt bỏ mọi thứ, ngồi trên một tảng đá hoài nghi nhân sinh.
Chênh lệch giữa người với người sao có thể lớn đến thế?!
Tức!
Tạ Dư Trì nghĩ, nếu ngày mai nàng dán phù chú bay lên trời, cho dù nàng không thể tìm thấy Thuật Dung thì ít nhất nàng có thể để Thuật Dung nhìn thấy nàng! Ý tưởng tuyệt vời làm sao!
Bọc quần áo