Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 67


trước sau

" Y thế nào rồi?"

Trông Hoàng đế có vẻ mệt mỏi ngồi trên ghế, còn nghe Tôn công công nói hắn mấy ngày đã không ngủ khiến Lâm Ninh lo lắng nên phải tự mình đến Thái Dương cung, nàng lên tiếng: " Tiểu Ly cứ nhốt mình trong Phong Trúc điện trước kia Tiểu Luân ở, cho dù là thần thiếp y cũng không chịu gặp."

" Còn việc ăn uống thì ra sao, có ai chăm sóc hay không?"

Lâm Ninh lắc đầu: " Đồ ăn mang lên đều chỉ được đề trước cửa, tuy ăn rất ít nhưng vẫn tốt hơn không chịu động đến."

" Vậy sao?" Minh Hạo dùng tay bắt giữa hai chân mày vừa nói: " Chú ý một chút, thời gian này làm phiền nàng rồi."

" Hoàng thượng..."

Xem Lâm Ninh có vẻ ngập ngừng Minh Hạo mới nhìn thẳng nàng: " Chuyện gì?"

" Việc này... nếu không phải do Tiểu Linh và Huân nhi nói lung tung cũng sẽ không như vậy... thần thiếp..."

" Không phải lỗi của nàng." Vừa nói xong hắn lại thấy Lâm Ninh với vẻ vô cùng ngạc nhiên nhìn mình, Minh Hạo thở ra một hơi: " Nhưng việc trẫm đã làm, nàng không oán trách sao?"

" Không có." Lâm Ninh mỉm cười: " Ban đầu đúng ra người cũng chỉ tạm thời muốn phạt ta, để tránh những lời đồn không hay khi có quá nhiều người ở đó. Nhưng là do thần thiếp đã vô tình không suy nghĩ đã chọc giận hoàng thượng, người ra lệnh cấm túc cũng là muốn không để kẻ nào đến làm phiền thiếp không phải sao?"

" Nàng hiểu là tốt rồi."

Lâm Ninh hỏi nhanh: " Hoàng thượng vì sao không đến gặp Tiểu Ly?"

"...!"

" Y không phải..." Lâm Ninh siết tay mình, nàng nhỏ giọng: " Tiểu Ly không phải là chuyển thế của Huyền Kỳ hay sao?"

Minh Hạo nhăn mày, hắn trầm giọng: " Là ai nói cho nàng?"

" Là... thái hậu nương nương." Lâm Ninh cúi đầu: " Tuy thái hậu cho rằng những lời của Khang Dương lão đạo chỉ là làm theo lệnh của mình để giúp hoàng thượng vượt qua được... nhưng thiếp tin đó lại là sự thật."

" Nàng tin?"

" Thiếp tin Tiểu Ly chính là chuyển thế của Huyền Kỳ, nhưng hoàng thượng..." Lâm Ninh chậm mới nói tiếp: " Người đang tự lừa dối mình không phải sao... người từ trước đến nay vẫn chưa có dũng khí thừa nhận được chính điều mà mình đang tin tưởng vào đó."

Không nhận thấy Minh Hạo có lời nói hay phản ứng gì, nàng lại tiếp: " Hoàng thượng tin vào điều đó nhưng vô thức lại khiến mình không dám chấp nhận, người chính là lo sợ mối quan hệ hiện tại của cả hai, hoàng thượng sợ rằng không thể tiếp tục xem y như là nhi tử của mình."

" Đúng vậy."

" Hoàng thượng...!"

" Trẫm thật sự sợ rằng tình cảm của mình sẽ mỗi ngày một lớn, sợ đến lúc nào đó sẽ không thể kiềm chế ham muốn của bản thân." Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, hắn nâng khóe môi: " Mối quan hệ hiện tại sao?"

" Hoàng thượng..." Lâm Ninh thoáng giật mình vì câu nói của Minh Hạo: " Người không thể nào muốn cùng với Tiểu Ly... Y là hoàng tử..."

" Trẫm không quan tâm Ân Ly có là hoàng tử của mình hay không."

" Nhưng..."

" Trẫm chỉ là không muốn quên đi Huyền Kỳ."

Lâm Ninh cứ như vậy im lặng nhìn hắn, Minh Hạo lại xoay lưng về phía nàng: " Tôn Qùy đã từng nói, Ân Ly cho dù thật sự chính là chuyển Thế của Huyền Kỳ thì Ân Ly vẫn cũng chỉ là Ân Ly mà thôi."

" Hoàng thượng."

" Cuối cùng vẫn không phải là y, cho dù trẫm có làm cách nào đi nữa Huyền Kỳ cũng sẽ không thật sự quay trở về."

So với trước kia chỉ mãi nhìn thấy một hoàng đế uy nghiêm và lạnh lùng, Lâm Ninh lại cảm thấy bóng lưng của hắn lúc này lại tĩnh mịch và cô độc: " Nhưng hoàng thượng đối với Tiểu Ly lại không thể buông tay, thần thiếp nói đúng chứ?"

Không nhận được câu trả lời, Lâm Ninh lại nói: " Tiểu Ly ở bên cạnh nhiều năm như vậy, hoàng thượng không cách nào làm khác được ý muốn của mình. Nhưng người không muốn quên đi Huyền Kỳ, với ý niệm như vậy khi ôm một người lại không thể toàn tâm với người đó. vì vậy cho dù phải dùng một nữ nhân để thay thế Tiểu Ly, người cũng không muốn làm tổn thương y."

" Ra đó là những gì trẫm đã nghĩ !" Hoàng đế nói như bản thân chỉ vừa nhận ra điều đó.

" Tại sao hoàng thượng không muốn giải thích với Tiểu Ly, nếu đến gặp và nói người thật ra trân trọng y đến nhường nào không phải tốt hơn sao?"

" Nói?" Minh Hạo trầm giọng: " Nàng muốn trẫm nói với Ân Ly rằng người phụ hoàng mà y hết mực tin tưởng, hắn đang có những ý nghĩ xem y như một

nữ nhân mà đặt dưới thân. Hay muốn trẫm nói rằng cho dù hắn luôn nhìn y với những ham muốn dơ bẩn cũng không muốn quên, và cũng không thể quên đi một người nam nhân khác?"

" Đây..." Mặt Lâm Ninh đỏ ửng cùng bối rối, nàng thở mạnh một hơi xong mới bình tĩnh nói: " Hoàng thượng lo lắng Tiểu Ly không thể chấp nhận được mối quan hệ này."

"...!"

" Nhưng người có từng nghĩ không thể mãi mãi giữ y bên cạnh mình, một ngày nào đó Tiểu Ly cũng sẽ trưởng thành, y cũng sẽ thành thân và rồi rời khỏi người."

" Trẫm không cho phép." Âm giọng hoàng đế lại trở nên lạnh lẽo cùng đáng sợ, hắn xoay người nhìn Lâm Ninh với đôi mắt sắt lạnh: " Y cả đời này cũng đừng có ý nghĩ có thể rời khỏi trẫm, dù chỉ một lần cũng không thể."

Lâm Ninh khẽ rùng mình, nàng nuốt xuống một ngụm khí rồi nói: " Nếu đã như vậy không phải người cũng đã làm tổn thương y không phải sao?"

" Nàng..."

" Cướp đoạt đi sự tự do và cả cuộc đời của y, có khác nhau sao?"

" Cho dù là vậy." Hoàng đế nghiến răng: " Cho dù để Ân Ly sẽ hận trẫm, cũng không thể..."

" Nói với Tiểu Ly đi." Lâm Ninh cắt ngang lời nói của Minh Hạo, nàng mỉm cười: " Người từng nghĩ qua vì sao Tiểu Ly lại không vui?"

"...!"

" Hoàng thượng sủng hạnh một phi tần đó chỉ là một việc đương nhiên, người cũng đã có rất nhiều hoàng tử và cả thái tử không phải sao? Vậy Tiểu Ly vì sao khi thấy người ở cùng một phi tần lại khó chịu như vậy, vì sao y muốn giận hoàng thượng?"

" Ý của nàng, Ân Ly cũng đối với trẫm..." Hắn trầm giọng trầm giọng phủ nhận: " Không thể nào."

Lâm Ninh siết chặt cây sáo trúc trong tay áo mình, phải thật lâu sau nàng mới đủ can đảm lại lên tiếng: " Từ khi nghe thái hậu kể về chuyện của Ân Ly và Huyền Kỳ, thần thiếp thật sự cho đến hôm qua đã không tin và cũng không muốn tin. Người mà mình xem như chính nhi tử ruột của mình lại là chuyển thế của Huyền Kỳ, nhưng cho dù là thật đi nữa, y bây giờ cũng chỉ là Tiểu Ân Ly, là nhi tử của thiếp."

" Nàng đang muốn nói cái gì?"

" Thần thiếp cả gan muốn hỏi hoàng thượng, người vì sao biết khúc nhạc đêm đó là của Huyền Kỳ hay không?"

Minh Hạo im lặng đánh giá Lâm Ninh, nàng ta thật sự đang rất kiên quyết với vấn đề mình muốn nói. Minh Hạo vì lời hứa trước kia mà nạp Lâm Ninh làm phi, hậu cung sẽ không ai có khả năng nguy hại nàng, cả địa vị và quyền lực hắn đều có thể cho nàng, chỉ riêng tình cảm là không thể.

Minh Hạo đã nghĩ Lâm Ninh muốn lợi dụng Huyền Kỳ để có thể chiếm lấy tình cảm của hắn, thế nên đây là lần đầu tiên Minh Hạo thật sự muốn nghiêm chỉnh nói chuyện cùng nàng, hắn lên tiếng trả lời: " Ngày trước khi nghe nói Huyền Kỳ bị biệt giam sau khi mắng Minh Kiên giữa đại điện, trẫm lo lắng y sẽ ngu ngốc nghĩ quẩn nên bí mật trở về hoàng thành đột nhập vào hoàng cung."

" Vậy hoàng thượng người..."

" Trẫm đã lo lắng vô ích, Huyền Kỳ không những không vì thất vọng mà còn cố gắng hơn nữa. Tiếng chuông cùng tiếng đàn hòa với nhau như một tia sáng duy nhất ở màu đen tối của Vinh Bích quốc. Trẫm sẽ không thể nào quên được khúc đàn mà không tìm được ở bất cứ đâu đó."

" Ra là vậy, đây quả thật là khúc do Huyền Kỳ viết." Lâm Ninh khẽ cười: " Thật không ngờ cho dù y nghĩ sẽ không thể, thế nhưng cuối cùng vẫn như ý mình thôi."

" Như ý?"

" Lần cuối cùng thần thiếp gặp Huyền Kỳ, là sau khi Kinh Bắc Vương bị Lâm đế đày làm nô dịch, phụ thân đã quyết định thuần phục hoàng thượng và cứu của Lệ phi cùng Huyền Kỳ. Nhưng y đã từ chối, nếu y cũng đi cùng sẽ không ai còn khả năng ngăn cản được những việc làm tàn ác vô độ của Lâm đế nữa."

Lâm Ninh nói tiếp: " Huyền Kỳ khi từ chối yêu cầu của phụ thân, y đã nhờ thần thiếp mang khúc nhạc đó đàn cho hoàng thượng." Minh Hạo một chút cảm xúc sau đó cũng không có, Lâm Ninh mỉm cười nhìn hắn: " Y muốn hoàng thượng là người đầu tiên nghe thấy nó."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện