Duy Tự nhận được tin tức triệu hồi cung gấp của Hương Diệp thì lập tức cùng Duy Anh tiến cung, hắn còn cho rằng khi Ân Ly đã trở về thì sẽ không còn vấn đề gì đáng ngại, nhưng chỉ vừa đến Hương Vu cung thì đã thấy Hương Diệp đứng ngồi không yên: " Mẫu phi, người làm sao vậy?"
" Tự nhi." Hương Diệp hai mắt đã đỏ ngầu, nàng tính tình lúc nào cũng nhu nhược như vậy, dường như tất cả đều dựa vào tam nhi tử của mình: " Ly Lung... Ly Lung đã hơn bảy ngày không thấy trở về."
" Người nói cái gì?"
" Chưa trở về?" Duy Anh vừa nghe thì giật mình, y có chút tái mặt rồi bước lui lại: " Sao lại vậy?"
" Anh nhi." Hương Phi kéo tay Duy Anh: " Ngươi không phải nói Ly Lung muốn cùng thất hoàng tử xuất cung một lần cho biết sao? Thất hoàng tử ba hôm trước đã trở về rồi, ta cũng cho người đi nhìn xem, tại sao Ly Lung không cùng trở về?"
" Nhi... nhi thần không biết."
Duy Tự lo lắng chen vào: " Mẫu phi đã hỏi Minh Hòa chưa, Ly Lung trước nay rất vâng lời người, nếu trở về cùng hắn sẽ lập tức đến xin lỗi người, đệ ấy sẽ không tùy ý khiến mẫu phi lo lắng như vậy."
" Ta đã đến rồi, nhưng thất hoàng tử nói hắn chưa từng nhìn thấy Ly Lung... hỏi khắp nơi cũng không có tin tức gì..."
" Sao lại như vậy?" Duy Tự chuyển mắt sang đệ đệ mình: " Những lời đệ nói đều là thật, Ly Lung thật sự đi cùng Minh Hòa?"
" Đúng.. đúng vậy." Duy Anh run run: " Là... là do đồ ngốc đó ham vui muốn xuất cung dạo chơi... không phải tại ta, vì sao lại hỏi ta."
" Duy Anh." Nghe ra có gì đó khác lạ, hắn nắm cổ tay Duy Anh siết chặt rồi nghiêm giọng: " Nói lại một lần nữa cho ta, tất cả những điều mà đệ nói đều là sự thật?"
" Tam... ca, đệ..."
" Còn không nói?"
" Hức...!" Bị ca ca trước nay đều bao bọc che chở mình quát lớn, trông hắn lại như đang rất tức giận, Duy Anh mau nước mắt òa lên vừa khóc vừa nói: " Đệ không biết... Minh Hòa lúc đó rất đáng sợ, hắn bảo nếu đệ không nói như vậy sẽ khiến cả mẫu phi và huynh đều bị phụ hoàng ghét bỏ, giống như Lâm phi vậy... đệ sợ lắm."
" Ngu ngốc." Duy Tự nghiến răng nhìn tiểu đệ song sinh gương mặt có đường nét tựa mình lại đang khóc lóc kia, hắn gắt giọng: " Thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
" Ở... ở Di Thúy cung hức... đệ thấy Ly Lung lén theo Minh Hòa đến đó, y hình như nghe được việc gì của Minh Hòa nên bị... bị hắn dẫn đi... đệ chỉ nghĩ để Ly Lung bị phạt một chút cho hả giận." Duy Anh càng nói càng khóc lớn: " Đệ cũng không biết y bị mang đi lâu đến vậy...."
" Tại sao tới bây giờ ngươi mới chịu nói, ngươi..."
Duy Anh thật sự hoảng sợ nên cũng không thể chú ý lời của Hương Diệp, y nắm cánh tay Duy Tự, chân cũng muốn đứng không vững: " Tam ca... tam ca, phải làm sao đây? Đệ chỉ là thấy Ly Lung lúc đó sợ như vậy, có thể là vì Minh Hòa sẽ đánh y một trận... đệ thật sự cũng không phải muốn y biến mất đâu... đệ."
" Đủ rồi."
Bị hất tay ra thì Duy Anh cũng chẳng còn chút sức để đứng, y ngồi trên đất run sợ ngước đầu nhìn lên: " Tam ca...!"
" Cung Minh Hòa." Duy Tự nén lại tức giận, hắn siết tay nắm tay đến rỉ máu: " Nếu dám làm hại đến Ly Lung, ta sẽ không tha cho ngươi."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Y muốn hoàng thượng là người đầu tiên nghe thấy nó." Lâm Ninh lại nói: " Vốn tưởng rằng sẽ không thể có cơ hội như vậy nên Huyền Kỳ đã mang khúc nhạc này dạy cho thiếp, cho dù không thể để hoàng thượng là người đầu tiên, thì ít nhất cũng có thể nghe được."
Lâm Ninh phì cười: " Y chắc không thể ngờ trước khi dạy nó cho thiếp thì đã bị hoàng thượng nghe lén mất rồi."
" Nàng... vì sao đến bây giờ mới nói điều này?"
Nghe Minh Hạo nói, nụ cười trên môi Lâm Ninh chợt hạ xuống, giọng nàng có chút bi thương: " Người đã quên tình cảm của thần thiếp dành cho mình?" Không đợi Minh Hạo trả lời, Lâm Ninh lại tiếp: " Thần thiếp vì ích kỷ mà không muốn để người biết được, nhưng cũng không thể không thực hiện điều mà Huyền Kỳ đã nhờ đến mình."
Minh Hạo vẫn nhìn thẳng Lâm Ninh, hắn nghiêm giọng: " Vậy vì cớ gì hiện tại lại muốn mang chuyện này nói cho trẫm?"
" Là vì..."
Lâm Ninh chần chừ một lúc rồi từ trong tay áo lấy ra đoạn sao trúc nhỏ, nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không thể đem tất cả mà quên đi: " Tám năm trước, Tiểu Ly lúc đó cũng chỉ vừa năm tuổi, y lại không thể nói chuyện. Nhưng