Edit: Hành Lá
Lúc Hà Ngạn trở về khách sạn là đoàn nhóm fan vừa mới chuẩn bị xong, đang tụ tập ở giữa khu sân đùa giỡn trò chuyện.
Những cành cây nguyệt quế, xích đu, khóm hoa tú cầu cùng với Alpha anh tuấn khí phái.
Đới Tiêu là một ông chủ rất tốt, rất khí phách nên dù anh đang bận rộn tỉa cắt cành hoa cũng bị lôi đi bán nhan sắc: Thân mặc một cái tạp dề, tay cầm kéo vườn, được mấy cô nàng kéo tới kéo lui, đổi đủ mọi loại góc chụp. Những tấm ảnh chụp xong được mấy cô nàng tập hợp lại thành một chồng cao ngất, xúm xít khen tới khen lui. Sau khi bình luận một vòng các bức ảnh mới chịu buông tha.
Đới Tiêu vừa tiễn được các cô gái đi đến địa họp mặt thần tượng thì liền thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Hà Ngạn đứng bên cạnh cửa trông thấy cảnh ấy liền phì cười, nhún vai một cái, tự giễu: “Kiếm tiền thật không dễ dàng mà.”
Hà Ngạn cười rất vui vẻ, cậu đồng cảm với Đới Tiêu mà ngao ngán lắc đầu mấy cái.
Từ trước đến giờ Đới Tiêu là một Alpha rất nghiêm túc, luôn vạch rõ các giới hạn, anh không thấy Hà Ngạn nhắc gì về Trịnh Phi Loan, bản thân cũng tự hiểu Hà Ngạn đã giải quyết được vấn đề, không hề hỏi thêm hỏi nhiều, chỉ nở một nụ cười xán lạn với cậu.
Hai người đều ngầm hiểu ý, không ai đem chuyện không vui này bới lên.
“Linh Lan khóc mệt nên bé con ngủ say rồi, em đi xem đi.”
Đới Tiêu chỉ về căn phòng, anh vào góc nhà khiêng một chiếc xe đạp ra bên ngoài.
Hà Ngạn hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Đới Tiêu sắc mặt lập tức hầm hầm: “Anh đi qua cục giám sát bên phía đông của trấn. Cày cuốc cả một năm để kiếm tiền, khổ cực như vậy, bọn họ ăn không rửng mỡ liền muốn đoạt tiền cơm này, anh phải đi nói rõ với bọn họ.”
“Lần này bọn họ phạt anh cái gì?”
“Ô nhiễm tiếng ồn.” – Đới Tiêu càng nói càng giận, một gương mặt cau có đến mức có thể kẹp chết con ruồi – “Nhà của chúng ta thì có thể gây ra tiếng ồn gì đến mức phạt chứ? Trong lòng bọn họ đều tỏ rõ đáp án còn gì.”
Vấn đề tiếng ồn, vẫn luôn là một cục sạn như bệnh nan y của khách sạn Thanh Quả.
Đối diện bên kia sông của Thanh Quả, chính là một quán bar rượu, mỗi ngày đều ca hát, nhảy múa đến tận khuya, ngày lễ thì càng cuồng hoang, nhiều khi đến bình minh vẫn chưa đóng cửa. Các khách sạn trong trấn đều có quy định chung là phòng của khách trong phạm vi hai mươi mét không nên có những tiếng ồn quá mức. Theo đạo lý, chủ quán bar cần phải sửa chữa xây dựng quán của mình có những tấm cách âm. Thế nhưng không, vậy mà quanh năm suốt tháng quán bar này vẫn bình yên vô sự. Ngược lại, hằng năm luôn có một loạt khách sạn ven sông đều bị phạt.
Khách sạn Thanh Quả gần quán bar nhất, đo độ ô nhiễm tiếng ồn thì cũng là phạt nặng nhất.
“Đầu nguồn cớ sự không phạt, cả ngày lại chỉ chằm chằm phạt những người vô tội vạ, xã hội dù có hỗn loạn đến mấy cũng không đổi trắng thay đen đến như vậy.”
Đới Tiêu tức giận bất bình, cằn nhằn tới vấn đề gì đó liền khựng lại, ngữ khí mềm mỏng hơn: “Có phải em có chuyện gì cần nói chuyện tâm sự đúng không? Anh có thể ở lại, bên cục giám sát có thể đi sau.”
“Em không có vấn đề gì, anh cứ đi đi.” – Hà Ngạn lắc đầu, dặn dò anh – “Đến đó, anh nói chuyện cẩn thận một chút, đừng giống như lần trước, cãi nhau ầm ĩ ở đó. Tiền cũng chỉ là vấn đề nhỏ, chúng ta vẫn phải dựa vào nơi đây để kinh doanh khách sạn.”
“Anh thật sự là không cam lòng. Một năm bận rộn, khổ sở như vậy cũng không kiếm được bao nhiêu đồng tiền lời, vậy mà phải trả cho bọn họ, anh thà rằng lấy số tiền đó mua thêm cho Linh Lan mấy bộ váy mới.”
Đới Tiêu vẫn không phục, đạp xe lao như bay về phía đông.
Haiz.
Đới Tiêu đi rồi, Hà Ngạn khẽ thở dài một tiếng.
Lạc Đàm trấn cái gì cũng tốt, chính là vẫn giữ lại một tật nhỏ – về giao thiệp hay quan hệ dòng họ thì nơi đây không hề có quy củ.
Đới Tiêu cũng giống như những thợ chụp ảnh theo chủ nghĩa duy tâm, đều vì “phong cảnh” hấp dẫn của Lạc Đàm trấn mà chuyển đến đây, nhưng lại không chuẩn bị tốt tâm lý ứng phó với “người dân” nơi này. Sau khi khai trương khách sạn, các loại rắc rối cứ nối tiếp nhau mà kéo đến, lúc này mới bị hiện thực giáo huấn cho một trận thì đã sứt đầu mẻ trán.
Hà Ngạn đẩy cửa phòng, nhìn Linh Lan ôm chăn thêu ngủ say.
Con gái mới vừa trải qua một trận kinh hãi không nhỏ, tuy rằng đang say ngủ nhưng lông mi vẫn còn đọng nước mắt, gương mặt cũng vẫn còn vẻ oan ức nhăn nhó.
Hà Ngạn đau lòng, ngồi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái. Cậu ngồi rất lâu bên cạnh Linh Lan.
Ngày trước, khi cậu còn là một Omega bình thường, mỗi lần con gái khóc hay khó chịu, cậu có thể lập tức dùng tín tức tố của mình để an ủi động viên con bé. Nhưng hiện tại bây giờ, cậu chỉ có thể kiên nhẫn, cậu phải tiêu hao hàng chục giây phút đồng hồ để có thể tập trung một lượng tín tức tố ít ỏi để động viên tinh thần con gái.
May mắn rằng Linh Lan và cậu có mối liên kết cực thân thiết, chỉ cần một ít mùi vị cũng đã đủ rồi.
Khi Hà Ngạn thấy hài tử cuối cùng giãn đôi lông mày, cậu mới yên tâm, cúi người hôn bé con, nhét vào lòng cô bé một tấm khăn lông, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
Bên phải phòng ngủ là phòng của Đới Tiêu cùng với Trình Tu, đi thêm một đoạn nữa là sảnh lớn để đón khách.
Sảnh lớn ước chừng bốn mươi mét vuông, có ghế sofa, tủ sách, tivi, đầy đủ mọi thứ, ở chính giữa còn trải một tấm thảm đan nhập từ Địa Trung Hải, trên tủ cũng trưng bày một số tác phẩm nghệ thuật như: Sọt đồ bằng tre được gia công thủ công, lọ hoa sứ, chậu cây kiểng, đầu voi ma mút mạ bạc, bộ tượng gia tộc cá nóc… Cộng thêm bức tường cạnh đó dán đầy những tấm hình do chính tay Đới Tiêu trang trí càng tăng thêm sự độc đáo.
Buổi tối, các vị khách từ bắc đến nam sẽ tụ tập ở đây trò chuyện, uống trà, xem tin tức địa phương hay phim ảnh. Ban ngày, thì các vị khách đều đi tham quan hoặc nghỉ ngơi, khi đó ở đây luôn vắng ngắt, chỉ có mỗi mình Trình Tu ở quầy thu ngân thở dài ngáp ngắn tính toán thu chi.
“Để tôi làm cho.”
Ngay trước khi Trinh Tu đâm đầu vào bảng, Hà Ngạn đi tới đánh thức cậu.
Sâu ngủ Trình Tu tính chợp mắt một giây, thấy Hà Ngạn liền cấp tốc rời đi nhường chỗ cho Hà Ngạn tiến vào quầy.
Hà Ngạn nhận lấy phần công việc của Trình Tu, sắp xếp lại chồng sổ sách, gõ bàn phím cũng rất thành thạo.
Lần này đến lượt Trình Tu bối rối.
Trình Tu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng muôn kiểu câu an ủi, chỉ chờ Hà Ngạn trở về là có thể xuất trận. Nhưng hiện tại thì Hà Ngạn sóng lớn không sợ, so với kẻ ngoài cuộc như cậu đây còn bình tĩnh hơn, chỉ có khóe mắt mơ hồ hiện lên vệt ửng đỏ, có chút ẩm ướt, có thể là nước mắt dư âm nhưng cũng có thể là bị gió thổi bụi.
Trình Tu đắn đo, không nhịn nổi tâm lý nhiều chuyện, đứng dựa một bên lên quầy, quan sát cân nhắc biểu tình của Hà Ngạn, phút chốc đánh giá phút chốc ngó dáo dác ra