Chiều thứ 2 hàng tuần, Vi Nam tan học sẽ qua luôn trung tâm luyện thi IELTS ở ngay đối diện trường học, 8 giờ tối Vu Duệ mới phải qua đón.
Lúc Phó Hân gọi điện đến, cô vẫn đang ở nhà hàng giám sát bộ phận kho kí nhận một lô nguyên liệu mới.
Một tay Vu Duệ cầm bảng xuất nhập kho, một tay chỉ đạo nhân viên sắp xếp thùng to thùng nhỏ vào chỗ trống, theo thói quen đặt điện thoại giữa tai và đầu vai.
“Alo, Tiểu Hân hả?”
Không biết có chuyện gì mà con bé Phó Hân đột ngột gọi cho cô vào giờ này.
“Alo, anh trai à? Bây giờ anh có rảnh không?”
“Anh trai???”
…
Vu Duệ rất nhanh đã có mặt trước cửa văn phòng giáo viên, nhìn ánh mắt che che giấu giấu của Phó Hân, cô biết con bé này chắc chắn lại gây chuyện lớn rồi.
“Xin hỏi cô là gì của em Phó Hân?” Cô Đường mới biết Phó Hân có anh trai, lại thấy Vu Duệ trẻ như vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là chị dâu của học sinh?
Vu Duệ đang định nói mình là người giám hộ của con nhóc này, Phó Hân đã lên tiếng trước: “Đây là chị dâu của em.
Em đã nói rồi mà, anh trai em thực sự đi công tác chưa về.”
Sau khi xác nhận nữ sinh phản nghịch kia không nhờ bạn bè đóng giả phụ huynh, cô Đường mới bỏ qua không hỏi nữa.
“Phụ huynh của em Phó Hân đã đến đây rồi, vậy tôi nói về kết quả học tập của em ấy trước.” Cô Đường tìm bài kiểm tra môn Hoá học tháng này của lớp 11-2 trong cặp sách, đưa cho Vu Duệ.
Vu Duệ nhìn con số doạ người bên trên, lật qua lật lại xem kĩ một lượt, tiếp đó nhịn không được cảm thán: “Tiểu Hân, em cũng thật lợi hại! 20 điểm? Thành tích này thật không phải thứ người thường có thể thi được đâu.”
Sắc mặt Phó Hân nhanh chóng đen lại như cái đáy nồi, nhưng vừa mới há miệng ra đã bị giáo viên cắt ngang.
Cô Đường lấy hai tờ giấy chứng cứ phạm tội trong ngăn bàn, chìa ra trước mặt Vu Duệ.
“Còn đây là bài kiểm tra Hoá học hôm nay, trong quá trình trông thi, tôi phát hiện em Phó Hân chép bài của em Vi Nam.
Đó là hành vi gian lận thi cử, phản ánh thái độ học tập thiếu nghiêm túc của Phó Hân.”
Nghe thấy đồng phạm là cháu trai của mình, Vu Duệ liếc xéo Phó Hân một cái.
“Em không học hành tử tế thì thôi đi, lại còn chép bài bạn? Chị đã nói thế nào rồi, làm người phải trung thực.
Bây giờ kiểm tra còn có thể chép bài bạn, sau này thi đại học định chép bài ma à? Về nhà thế nào cũng bị anh trai em cho ăn đòn, chị cũng không bênh được đâu.”
Phó Hân vừa định cãi lại, Vu Duệ lập tức nháy mắt ra hiệu.
Cô bé hiểu ý khịt mũi một cái, nghiêng mặt đi, khôn hồn ngậm miệng không nói nữa.
Cô Đường thấy lời phát biểu của vị phụ huynh này rất nghiêm túc lại đúng ý mình, trong bụng cũng thấy hơi xuôi xuôi.
Quả nhiên là học sinh phản nghịch đến mấy rồi cũng sẽ bị đàn áp mà thôi.
Vu Duệ bỗng đặt tay lên vai Phó Hân, mỉm cười nói: “Tiểu Hân nhà tôi là đứa bé rất thông minh sáng dạ, học một hiểu mười, có điều hơi ham chơi thôi.
Tôi tin là con bé chỉ cần bằng lòng cố gắng, chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt hơn.”
Phó Hân nghe Vu Duệ không tiếc lời khen mình như thế, đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị một dòng nước ấm lấp đầy.
Trước kia, người đi gặp giáo viên cùng cô luôn là anh trai, Phó Uyên chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt như thế này.
Được phụ huynh che chở ngay trước mặt giáo viên là cảm giác như thế nào, cô chưa từng dám nghĩ tới.
Đây là lần đầu tiên Phó Hân cảm nhận được hai chữ tình thân, bây giờ bên cạnh cô có một “người thân” sẵn sàng bảo vệ cô, khích lệ cô, nhưng vẫn không quên chỉ ra lỗi sai của cô.
Về mặt giáo dục thanh thiếu niên, cô thấy chị gái hàng xóm này làm tốt hơn anh trai mình gấp trăm lần.
“Phụ huynh của em Phó Hân này, chuyện học tập tạm gác sang một bên đi, còn một chuyện này nữa.
Em ấy nhân lúc vào văn phòng giáo viên nộp bản kiểm điểm dám đánh tráo bài kiểm tra của hai lớp vào với nhau, hại tôi phân chia lại vô cùng vất vả.” Cô Đường nghiêm nghị nói.
Vu Duệ nghe giáo viên kể tội, trầm mặc hồi lâu, sau đó bắt đầu sử dụng mấy lời thoại kinh điển của phụ huynh có con cái nghịch ngợm, đại loại “Trẻ con chưa hiểu chuyện.” “Về nhà nhất định dạy bảo lại con em.” “Sẽ không để con em mình tái phạm nữa.”
Trong lòng cô thầm mắng con nhóc này một vạn lần, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng tìm câu từ phù hợp nói đỡ cho nó, nếu không kiểu gì cũng phải nghe giáo viên lải nhải đến tận sáng mai.
Cô Đường liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, lại thấy sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối dần, rút cục cũng chịu buông tha, trả tự do cho hai người.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Vu Duệ mới thu hồi bộ dạng nghiêm túc ban nãy, bắt đầu vui vẻ đùa giỡn: “20 điểm, cao ghê ha! Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm điểm bài kiểm tra của em thành xếp hạng thành tích trong lớp.
Phần trắc nghiệm sai sạch, em có biết xác suất khoanh lụi sai toàn bộ là cực kì cực kì thấp không hả? Tôi hỏi thật, em có năng lực đặc biệt là né tránh tất cả các đáp án đúng à?”
Phó Hân bị Vu Duệ cười cợt tới mức xấu hổ đỏ mặt, nhịn không nổi gân cổ lên phản bác.
“Tháng trước là lần đầu tiên tôi được điểm thấp như thế.”
“Vậy bình thường kiểm tra được bao nhiêu điểm?”
“Tầm 40…”
Vu Duệ cười khinh thường.
“Gấp đôi luôn, giỏi ghê ha.”
Cuối cùng Phó Hân cũng bị chọc giận, cô bé mím môi mím lợi nói: “Kêu chị đến gặp giáo viên quả là quyết định sai lầm.”
“Em vừa mới tiến bộ được mấy hôm đã lại gây chuyện rồi, hại tôi phải nói đỡ cho em rất nhiều đó.
Còn dám trêu chọc cả giáo viên, sao em nghịch thế hả?” Vu Duệ cười tủm tỉm nhìn Phó Hân.
“Ai bảo cô Đường trù tôi sau này đi nhặt rác, tôi chỉ muốn tặng cô ấy một màn trả thù nho nhỏ thôi.” Cô bé trả lời với vẻ rất hợp tình hợp lí.
“Cô ấy nói vậy là đã nói giảm nói tránh rồi đấy, yêu cầu tuyển dụng công nhân dọn vệ sinh của các công ty môi trường bây giờ cũng cao lắm, không còn dễ dàng như trước nữa đâu.
Nếu tôi là cô giáo của em, tôi còn mắng em sau này đi làm ăn mày.”
“…”
“Thảo nào lại phải nhờ tôi đến gặp giáo viên, nếu người hôm nay đến đây là Phó Uyên, tôi dám đảm bảo bài kiểm tra 20 điểm của em đã bị anh ta xé nát thành giấy vụn, sau đó ném thẳng vào mặt em rồi.” Vu Duệ tiếp tục công kích.
Phó Hân đút hai tay vào túi áo, hạ thấp giọng nói với vẻ nhượng bộ: “Chị đừng nói chuyện ngày hôm nay với anh trai tôi nhé.”
Vu Duệ khoanh tay cười kiêu ngạo.
“Để xem tâm trạng của tôi thế nào đã.”
“Này Vu Duệ, chị đừng có ngang ngược như thế.” Phó Hân lập tức xù lông, dùng giọng điệu không biết lớn nhỏ kháng nghị.
“Đây là thái độ nói chuyện với ân nhân cứu mạng của em đấy hả? Cẩn thận tôi buột miệng mách anh trai em, để anh ta giam lỏng em.” Vu Duệ nheo mắt hù doạ.
Phó Hân tức giận đẩy Vu Duệ ra, xoay người muốn chạy đi.
Vu Duệ cũng không thèm khách khí, túm cổ áo khoác của cô bé, lôi xềnh xệch ra xe.
Cô lái xe ra khỏi bãi đỗ của trường, không quên nhắc nhở: “Thắt đai an toàn vào.”
Phó Hân không hiểu vì lí do gì tự nhiên lên cơn thần kinh, ném mạnh ba lô xuống sàn.
“Ai thèm ngồi xe của chị?”
Thấy con bé bất ngờ bướng bỉnh như