Tần Phi lấy được số điện thoại của Bạch Yên, lại không hiểu bằng cách nào có thể hẹn được chị đại Bạch đi uống cafe đàm đạo.
Năm đó, Vu Duệ vì chuyện anh ta đi du học mà sống dở chết dở, trong khi anh ta nói đi là đi luôn, từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn về phía sau lưng lấy một giây.
Bạch Yên là người biết rõ sức ảnh hưởng của Tần Phi lên cuộc đời Vu Duệ, cho nên vẫn luôn không có ấn tượng tốt đẹp với anh ta.
Cô cố ý giẫm thật mạnh giày cao gót lên sàn nhà, tạo thành tiếng vang thu hút sự chú ý của Tần Phi.
Nhìn thấy dáng vẻ giật mình của anh ta, Bạch Yên vô cùng hài lòng, giả vờ kinh ngạc nói: “Yo, cơn gió độc nào đưa Tần đại thiếu gia người gặp người tránh hoa gặp hoa tàn của chúng ta đến đây vậy?”
Lời lẽ mỉa mai của Bạch Yên khiến sắc mặt Tần Phi trong giây lát trở nên khó coi, anh ta cười yếu ớt nói: “Bạch Yên, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cậu không thể cho mình sắc mặt tốt một chút sao?”
Bạch Yên phớt lờ lời thỉnh cầu này, vừa yên vị đã trực tiếp ném ra một câu: “Trong điện thoại cậu nói muốn hỏi tôi vài chuyện đúng không? Hỏi đi, nhưng có trả lời hay không, đó là chuyện của tôi.”
“Ừm, mình muốn hỏi cậu về Phó Uyên, hàng xóm của Vu Duệ.
Cậu có quen anh ta không?” Tần Phi cũng không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Phó Uyên của Hằng Uyên?” Bạch Yên ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy.”
“Tôi chỉ biết hai người bọn họ là hàng xóm, còn có gì với nhau hay không thì tôi cũng bó tay.
Sao tự dưng cậu lại quan tâm đến chuyện riêng của Tiểu Vu Tử vậy, đừng nói với tôi là cậu muốn theo đuổi nó nhé? Tôi hỏi khí không phải, do đầu óc của cậu trì độn hơn người hay bản năng của đàn ông là mất đi rồi mới thấy tiếc thế? Nếu như trước khi tốt nghiệp cậu chấp nhận lời tỏ tình của nó, bây giờ còn tới lượt người khác sao? Chưa kể hai người ở bên nhau lâu như vậy, khi đó cậu lại tàn nhẫn đến mức nói đi là đi liền 5 năm, không thèm giữ liên lạc luôn.
Cậu nhắn một cái tin cho nó thì sẽ chết sao? Tần Phi, cậu có còn là con người hay không?” Nhắc đến chuyện cũ, Bạch Yên lại thấy tức, xa xả xa xả vào mặt đối phương.
Năm xưa, Bạch Yên và Vu Duệ đều là những thiếu nữ bình thường, lúc còn trẻ đều cho rằng tình yêu là thứ quan trọng nhất trên đời.
Đối với mộng tưởng bay cao bay xa của Tần đại thiếu gia lúc bấy giờ, Bạch Yên không thể hiểu nổi, nhưng cũng chẳng hề phán xét.
Chỉ có điều, hiện tại là thế kỉ 21 rồi, cho dù cách xa nửa vòng trái đất vẫn thừa sức giữ liên lạc với nhau cơ mà?
“Bây giờ mới theo đuổi thì đã muộn chưa?” Tần Phi bỏ ngoài tai những lời chỉ trích đó, cố gắng tập trung vào trọng tâm.
“Cậu cũng tự tin vào bản thân quá ha!” Bạch Yên khinh thường liếc anh ta một cái.
“Mình nghĩ rằng, nếu như hai người đã một thời gian dài không gặp nhau mà vẫn có ngày đoàn tụ, đó chính là duyên phận.”
“Duyên phận? Tiểu Vu Tử gặp được cậu, tôi không biết là may mắn hay xui xẻo của nó nữa.” Bạch Yên thở dài cảm khái.
“Kể từ lúc về nước, mình mới gặp Vu Duệ vài lần, ngoại hình lẫn tính cách cô ấy đều đã thay đổi không ít, mình thực sự rất bất ngờ...”
Bạch Yên nhìn chằm chằm anh ta mấy giây rồi nghiêng mặt sang hướng khác, giọng nói chậm rãi đều đều như đang kể về một câu chuyện xưa: “Thổ lộ tình cảm bị từ chối, thất tình ốm một trận rụng mất 5 kg thịt.
Sau đó cứ ngỡ gặp được chân ái, kết quả lại yêu sai người, đến khi chuẩn bị kết hôn thì phát hiện bị cắm sừng.
Cậu nghĩ người bình thường chịu nổi sao?”
Tần Phi không biết nói gì hơn, chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu nhìn tách cafe đen của mình.
“Tốt nhất là cậu cư xử cho đàng hoàng vào! Nếu để tôi biết cậu lừa gạt Tiểu Vu Tử nhà tôi lần nữa, hoặc dám bắt nạt nó, mặc kệ cậu là thiếu gia hay đại gia, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu đâu!”
Tần Phi mỉm cười hiền hoà.
“Được, mình sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
“Vậy tôi chúc cậu theo đuổi thành công.”
Dứt lời, Bạch Yên không nói gì thêm nữa, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Tình bạn thân chục năm nhắc nhở Bạch Yên gọi thẳng một cú điện thoại hỏi tội Vu Duệ.
Mãi lâu sau điện thoại mới kết nối, vừa nghe thấy giọng cà lơ phất phơ của Vu Duệ, Bạch Yên đã gào ầm lên: “Vu Duệ, tối nay đi uống rượu tuyệt giao!”
Vu Duệ để cách xa điện thoại ra khỏi tai, cười phớ lớ.
“Làm sao thế? Ai dám chọc ghẹo chị đại Bạch?”
“Mày với Phó Uyên chim chuột với nhau, tại sao không nói cho tao? Mày có biết cái cảm giác nghe được chuyện của bạn thân nhất từ miệng người ngoài, con mẹ nó khốn nạn như thế nào không hả?”
“Chim chuột cái đếch gì? Mối quan hệ hàng xóm láng giềng của bọn tao qua miệng mày cứ như là gian phu dâm phụ không bằng, khó nghe chết đi được.”
Bạch Yên đương nhiên là không tin, hừ lạnh một tiếng.
“Mày nghĩ tao là trẻ con mẫu giáo chắc? Mày có tin về đến nhà mày chết với tao không?”
Vu Duệ biết mình không thể giấu giếm mãi, đành phải báo cáo đầu đuôi sự tình cho Bạch Yên.
Nghe bạn thân khai báo xong xuôi, Bạch Yên dường như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên im lặng một lúc, cuối cùng nặng nề mở miệng: “Đầu óc mày chứa toàn bã đậu hả? Cưng ơi, không phải tao tạt nước lạnh vào mặt mày, mà là tao cảm thấy chuyện bánh mì nhân thịt từ trên trời rơi xuống đầu tuy là cũng có, nhưng xác suất là 1 phần vạn.
Trong khi tình trường trắc trở của mày trước giờ thối hơn cả c**, chẳng lẽ thần may mắn bỗng nhiên mỉm cười với mày? Hay là nhân phẩm của mày đã đến ngày nở hoa? Mày thử nghĩ mà xem, vị Phó đại gia đó vóc dáng hay tướng mạo đều tốt, học thức cao, trong nhà lắm tiền nhiều của, một người ưu tú như thế có thể thật lòng thật dạ với phụ nữ lớn tuổi sao?”
Những lời thẳng thắn của Bạch Yên quả thực có sức công phá như vạn tiễn xuyên tâm.
Cũng đúng, với điều kiện của Phó Uyên mà nói, hẳn là vừa bước chân ra đường đã bị phụ nữ xâu xé tranh giành, làm sao đến lượt Vu Duệ ra tay đây?
Chưa kể vận khí của cô luôn thấp đến mức đáng thương, mua xổ số cả năm chưa trúng nổi một lần, cào thẻ trong gói snack trăm lần như một gặp phải câu an ủi “Chúc bạn may mắn lần sau”, liệu có thể may mắn lọt vào mắt xanh của thành phần tinh anh xã hội như Phó Uyên?
“Em gái à, mày đừng ngu ngốc mà đắm chìm đấy nhé.
4 năm mập mờ, 5 năm nuôi chồng của con khác còn chưa đủ làm mày sáng mắt ra à? Những người đàn ông như Phó Uyên đào hoa lắm, chắc chắn là có rất nhiều cô gái yêu thích.
Loại đàn ông như vậy làm bạn trai thì được, làm chồng thì khỏi đi, tốt nhất không nên dây vào ngay từ đầu, tránh bị tổn thương thêm lần nữa.”
Uống liên tiếp ba ngụm nước, Vu Duệ mới tỉnh táo hơn một chút.
Những vấn đề rõ như ban ngày này, Vu Duệ không phải chưa từng tự phân tích, chẳng qua là không dám phân tích quá sâu.
Cô sợ bản thân suy nghĩ nhiều, một khi nhận thức rõ mối quan hệ không có tương lai này thì một chút cảm giác ái muội ngọt ngào trong tim cũng sẽ tan thành mây khói.
May thay, cô chưa đến mức đắm chìm.
Trong chuyện tình cảm, ai yêu trước người đó thua, mà người chưa từng trải qua một cuộc tình mỹ mãn nào như cô lại càng không muốn thua.
“Yên tâm đi, tao sẽ không yêu anh ta đâu.
Dù sao bây giờ chỉ cần gặp mặt anh ta là tao đã muốn cãi nhau rồi.
Vừa gặp mặt đã đấu đá, nếu ở chung với loại người như vậy, tương lai tuyệt đối phải sống trong cảnh gà bay chó sủa, tao không có ham.”
“Ngày ngày cãi nhau, còn không phải muốn ngày ngày gặp nhau à?” Mặc dù Bạch Yên chưa từng chạm mặt Phó Uyên, nhưng cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Vu Duệ trước mặt