Ăn cơm xong, Vu Duệ hận không thể dùng Lăng Ba Vi Bộ lập tức biến về nhà đi ngủ, không ngờ lại bị mẫu thân đại nhân túm lại, thấp giọng quát: “Đi gọt hoa quả!”
Từ nhỏ Vu Duệ đã là một đứa trẻ ngoan, tuy âm thầm phản nghịch nhưng ngoài mặt vẫn rất biết nghe lời, chỉ có thể rưng rưng nước mắt lui xuống phòng bếp.
Gọt hoa quả xong, bưng đĩa đến phòng khách, cô lại nghe thấy cuộc đối thoại khiến người ta muốn hôn mê.
“Tần Phi à, Vu Duệ nhà dì từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng trải qua bất kì khó khăn sóng gió nào, vừa ra trường liền đi làm, bây giờ có sự nghiệp riêng rồi, cũng gọi là thuận buồm xuôi gió.
Tuy buôn bán phải tiếp xúc với đủ hạng người nhưng tính tình của nó vẫn rất đơn thuần, thậm chí ngốc nghếch.
Dì rất sợ người sống không có tiểu xảo như nó sẽ bị người ta lừa.”
Vu Duệ thật muốn kháng nghị, tại sao mẹ có thể bôi nhọ con gái mình như thế? Cô ngốc hồi nào?
“Dì yên tâm, Tiểu Vu đơn thuần nhưng rất thông minh, không dễ bị lừa.
Hơn nữa, cô ấy thiện lương như vậy, không ai nỡ lừa gạt đâu dì.”
“Nếu cháu thấy Vu Duệ nhà dì tốt như thế, vậy hai đứa có khả năng tiến triển không?”
“Chuyện tình cảm, cháu không muốn cưỡng cầu, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của cô ấy.”
Mẹ Vu rất hài lòng, giọng nói dịu dàng khác hẳn ngày thường đến nỗi Vu Duệ nghe mà nổi cả da gà: “Tần Phi à, chuyện tình cảm cứ để từ từ cũng được.
Dục tốc bất đạt, chú dì không thúc ép làm gì.”
Nghe khẩu khí của mẹ, Vu Duệ thật không hiểu nổi, đến tột cùng mẹ đang muốn gán ghép cái quỷ gì?
Sau khi ăn hoa quả xong, mẹ Vu chủ động kéo con gái đi rửa bát, làm cho bố Vu là người đảm nhiệm vai trò này bấy lâu nay cực kì cảm động.
Vừa mới vào trong bếp, hai mắt bà đã phát sáng như đèn pha, ngón trỏ duỗi ra hung hăng chọc vào đầu Vu Duệ một cái.
“Cái con bé ngốc này, vì sao lớn đến từng này tuổi rồi mà trong đầu lại chẳng có chút tính toán nào thế hả?”
“Mẹ muốn con tính toán cái gì?” Vu Duệ ôm đầu, đau đến ứa nước mắt.
“Mẹ rất hài lòng với Tần Phi, có gia thế, có năng lực, có ngoại hình lại có cả nhân phẩm, không đào hoa, không ăn chơi đua đòi, giờ đốt đèn lồng cũng không tìm được người như vậy đâu.”
“Mẹ à, bọn con không hợp.”
“Không hợp mà ngày xưa mày quấn lấy người ta như dây leo? Mẹ nói cho mà biết, đừng có tùy tiện phụ bạc tình cảm của người ta đấy.”
“Mẹ, oan cho con quá.
Con nào dám phụ bạc anh ta?”
“Không phải là chuyện oan hay không oan.
Tần Phi, cái thằng bé này nó quá hiền lành nhu hoà.
Ai như mày, nói năng lỗ mãng, khó tính khó nết, cái này không được, cái kia cũng không xong.
Nhỡ nó mà bị mày làm tổn thương thì chắc chắn sẽ là thương tích nặng nề, mày chịu được trách nhiệm không?” Mẹ Vu nghiêm túc nhắc nhở.
“Thế còn con thì sao? Năm đó anh ta ra đi không lưu luyến, con mới là người chịu tổn thương nặng nề đây nè.”
“Nó ra đi là vì nuôi chí lớn, không phải bây giờ nó về một cái là đi tìm mày ngay sao? Còn mày bị thương, đó là thay trời hành đạo.”
“…” Trái tim Vu Duệ lạnh như băng, cô hoàn toàn thấu hiểu bi kịch của một đứa con nuôi được nhặt ngoài chợ về rồi!
“Thôi, mẹ cũng không quản chuyện hai đứa nhiều mà làm gì.
Mẹ chỉ nhắc mày vậy thôi, nếu cảm thấy có thể quay lại được thì phải nắm cho chắc vào.
Mày mà có phúc lấy được nó, bố mẹ cũng yên tâm.
Nhưng nếu nó dám bắt nạt mày, tuyệt đối đừng âm thầm chịu đựng, uất ức thì về nhà mách mẹ, mẹ nhất định sẽ không để mày thiệt thòi, nghe chưa?” Mẹ Vu không ngớt lời dặn dò.
Vu Duệ nhìn mẹ, cười nói: “Mẹ, mẹ nói chuyện văn nghệ như thế từ khi nào vậy?”
Mẹ Vu cười ha hả: “Mẹ thấy trong phim thần tượng, các bà mẹ đều nói như thế.”
Xem ra phim thần tượng bên cạnh việc nhồi nhét mơ mộng vào đầu các thiếu nữ thì cũng có ưu điểm đấy chứ.
Vu Duệ gật đầu lia lịa, trong lòng mừng thầm, cuối cùng mẹ già cũng có chút nhân tính rồi.
Mẹ Vu dĩ nhiên là muốn gả con gái càng sớm càng tốt, nhưng mấy lần yêu đương lẫn xem mắt chẳng ra thể thống gì của Vu Duệ đã khiến bà hơi hơi đau tim, không dám loạn điểm uyên ương như trước nữa.
Rửa bát xong, mẹ cô bảo cô đưa Tần Phi đi dạo một lát để tiêu cơm, Vu Duệ nghe mẹ nói cũng chỉ thuận miệng “Vâng” một tiếng, không vui vẻ cũng không từ chối.
Hai người lẳng lặng đi dọc theo con phố Đa Luân yên tĩnh.
“Dì thật nhiệt tình, đồ ăn chú làm rất ngon.” Tần Phi mở miệng phá vỡ sự im lặng trước.
“Anh cái gì cũng tốt, đi đâu mà chẳng có phụ nữ muốn tranh giành.
Tại sao cứ phải dây dưa không rõ với tôi?” Vu Duệ vốn ghét kiểu nói chuyện vòng vo, không khách khí ném thẳng câu này vào mặt anh ta.
“Nếu anh cái gì cũng tốt, tại sao em lại muốn tránh?” Vẻ mặt Tần Phi nghiêm túc đến mức cố chấp.
“Tần Phi, anh đừng lì lợm như thế nữa, anh cứ như thế khiến tôi cảm thấy rất áp lực.” Vu Duệ nhịn không được cay cay sống mũi.
“Vì sao 4 năm trời anh sống chết không chịu làm bạn trai tôi? Nếu năm đó anh đồng ý, có khi bây giờ con chúng ta đã biết đi rồi.”
Tần Phi đút tay vào túi quần, lười biếng hỏi: “Vậy cứ coi như quay ngược dòng thời gian, hai chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.
Tiểu Vu, anh đã từng cố gắng thử quên em, nhưng anh không có cách nào bỏ xuống được.”
Vu Duệ hơi bực bội: “Không bỏ xuống được thì sao? Chúng ta cũng không thể bắt đầu lại lần nữa.”
“Tại sao không thể?”
Vu Duệ lắc đầu, trong mắt tràn đầy mệt mỏi.
“Thời gian đã trôi qua thì không thể quay lại được.”
“Trong tương lai hoàn toàn có thể, nếu không người ta đã không đua nhau làm ra mấy bộ phim du hành thời gian.”
Vu Duệ không biết nên trả lời thế nào, vì vậy cách đơn giản nhất là không nói về vấn đề đó nữa.
“Tôi không còn yêu anh nữa.”
“Không sao cả, cứ coi anh là một người bình thường đang theo đuổi em.”
“Người bình thường?” Vu Duệ dở khóc dở cười.
“Có người bình thường nào theo đuổi mà nửa đêm gõ cửa ầm ĩ? Còn không biết xấu hổ vác mặt đến nhà bố mẹ người ta không chịu đi? Anh muốn làm con đỉa, bộ môn yêu thích nhất là bám dai sao?”
Tần Phi đột nhiên nở nụ cười, nhìn cô chằm chằm, tựa như đáp án nằm ngay trên mặt cô.
“…”
“Ngày xưa em theo đuổi anh, chính là bộ dạng như này đấy.”
Vu Duệ xấu hổ gãi mũi, năm đó lúc mình theo đuổi anh ta cũng mặt dày mày dạn như vậy hả?
Nhân quả đúng là một vòng tuần hoàn, thì ra anh ta đang học theo cô ngày xưa.
Trước khi hai người quay lại nhà bố mẹ Vu Duệ, cô nhịn không được chất vấn: “Anh sống chết bám lấy tôi không chịu buông, còn không phải là vì người được chào đón như anh quá để ý khi bị phụ nữ từ chối, muốn lấy lại mặt mũi sao? Tôi không tin anh chỉ là đơn thuần nhận ra tình cảm dành cho tôi.”
“Bị người khác làm phiền nhiều năm đã tạo thành thói quen, đột nhiên một ngày không còn được ở bên người ấy nữa, trong lòng trở nên vô cùng trống vắng tịch mịch, lúc này mới nhận ra đó là tình yêu.”
“Nhận ra bản thân yêu một người mà cũng cần mất nhiều thời gian như vậy sao?”
“Con người sinh ra không ai hoàn hảo cả.
Đối với chuyện tình cảm, anh quả thực hơi chậm tiêu.”
…
Hai người đi dạo một lúc thì quay lại, mẹ Vu không quản nhiều nữa, khoát tay kêu bọn họ về nhà nghỉ ngơi.
Vu Duệ lái xe đưa cháu trai về Lục Gia Chuỷ, trong lúc chờ đèn đỏ, Vi Nam do dự hồi lâu mới dám hỏi: “Dì ơi, chú Tần là bạn trai cũ của dì à?”
“Không phải, bạn cũ thôi.
Sao cháu lại hỏi thế?” Cô liếc mắt nhìn cháu trai một cái.
Bạn cũ, hai chữ này khá thích hợp để diễn tả mối quan hệ giữa hai người.
“Lúc ăn cơm xong, chú ấy nhờ cháu đưa cho dì cái này.” Cậu vừa nói vừa giơ tay lên, trong tay cậu cầm một phong thư màu hồng phấn dán sticker trái tim loè loẹt sặc sỡ cực kì