Cánh cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị mở ra, hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt anh là một cánh tay thon thả trắng nõn.
Vu Duệ bưng theo một cái bát, vừa thấy Phó Uyên ngồi ngay ngắn ở đầu giường, cô lập tức bĩu môi nói: “Cũng biết đường dậy cơ à?”
Cô đặt bát canh giải rượu trên tủ đầu giường, đứng chống nạnh ra lệnh: “Anh uống hết canh giải rượu rồi lăn về nhà mình đi.”
Phó Uyên chẳng nói gì, chỉ chăm chú nhìn Vu Duệ, trong mắt nổi lên vài sợi tơ máu.
Cô thấy thế cũng nhìn anh, chớp mắt nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Say quá ngu người luôn rồi à?”
Phó Uyên say bí tỉ, toàn bộ quá trình Vu Duệ đưa anh về nhà vất vả thế nào, chăm sóc anh cẩn thận ra sao, anh đều không nhớ gì cả, chỉ nhớ mang máng bản thân hình như nôn ra người cô.
Anh có rất nhiều lời muốn hỏi cô, nhưng mở miệng ra mới phát hiện cổ họng đau như nuốt phải cát, nhất thời không thể lên tiếng.
Vu Duệ thấy Phó Uyên nửa ngày trời không có động tĩnh gì thì tưởng là anh vẫn còn đang choáng váng, bản tính thánh mẫu vì thế lại nổi lên.
Cô lấy gối lót sau lưng Phó Uyên rồi đỡ anh ngồi dựa vào, hơi gằn giọng: “Há miệng!”
Phó Uyên hơi sửng sốt, thế mà lại thực sự ngoan ngoãn cúi đầu để cô bón canh cho.
Vu Duệ hiếm khi thấy bộ dạng răm rắp nghe lời như một đứa trẻ con của Phó Uyên thì không khỏi mỉm cười, đuôi mắt hơi cong lên.
Sau khi giúp anh uống hết bát canh giải rượu, Vu Duệ đặt cái bát rỗng không chỉ còn thấy đáy xuống tủ đầu giường rồi giơ tay sờ trán anh, không thấy nóng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“May không sốt, gần sáng tôi còn định gọi 120 dùng cáng khiêng anh đi cấp cứu đấy.”
Thời điểm vừa mới nôn xong, người Phó Uyên bỗng nhiên nóng bừng bừng như lửa đốt, trong lúc ngủ còn mê sảng, nói nhăng nói cuội một tràng.
Vu Duệ nằm cuộn tròn trên sofa, một phần do tư thế không thoải mái, một phần do lo lắng mà suốt đêm ngủ chập chờn không yên.
Cô cứ chợp mắt nửa tiếng một tiếng là lại tự động tỉnh giấc bật dậy, sợ đánh thức người say nên chỉ dám rón ra rón rén đẩy cửa vào phòng ngủ kiểm tra một lượt.
Cô vừa định xoay người đi, Phó Uyên đột nhiên nắm tay cô giữ lại.
“Vu Duệ.”
Giọng nói của anh rất trầm thấp, mang theo chút âm thanh khàn đục của một đêm say rượu.
“Làm sao?”
Anh liếc mắt nhìn cô, bộ dạng mất kiên nhẫn này của cô vừa nhìn đã biết là lại sắp nổi giận rồi.
“Tôi đói bụng.
Có thể cho tôi xin bữa sáng rồi mới đuổi đi được không?”
“Chờ đấy, tôi mang cháo vào cho anh.
Không biết kiếp trước tôi mắc nợ gì hai anh em nhà anh nữa.”
Vu Duệ bất mãn cằn nhằn, nghĩ bụng tên đàn ông này không thể để cô thong thả nghỉ ngơi dù chỉ là một phút thôi hay sao?
Phó Uyên nghe vậy trong mắt tự nhiên xuất hiện ý cười, anh dùng sức kéo cô vào lòng, miệng dán vào vành tai của cô, thấp giọng nói: “Nợ tình đó.”
Ba chữ nhẹ nhàng lọt vào tai cô, khiến da đầu cô run lên.
Đáp lại lời anh là một cú huých rất mạnh từ khuỷu tay vào lồ ng ngực, khiến cho anh đau điếng buông tay, tay cũng bị cô hất ra.
Vu Duệ vội vàng lách người đứng dậy, nghĩ thầm cái người đáng đánh này sắp chết đến nơi vẫn còn sức trêu đùa cô, nếu không phải sáng sớm hôm nay chính mình nai lưng ra dọn bãi nôn thì có khi cô còn tưởng rằng anh giả bộ say rượu ấy chứ.
Tiếp đó, Phó Uyên hùng hùng hổ hổ như một cơn bão, quét sạch toàn bộ cháo dưa muối và trứng chiên lòng đào mà Vu Duệ đã chuẩn bị cho anh.
Nhìn cô chăm sóc mình tận tuỵ như vậy, anh tự nhủ liệu đây có phải là sự quan tâm trong thầm lặng của cô hay không, trong lòng cô chắc chắn là có anh rồi phải không.
Hừm, anh có thể đi đến bước tiếp theo được chưa nhỉ?
Vu Duệ đợi Phó Uyên ăn xong bữa sáng mới đưa cái áo vest đã được gấp gọn gàng cho anh, hạ lệnh đuổi người.
“Ăn xong rồi thì về đi.”
Phó Uyên rất muốn ở lại thêm chốc nữa, bắt đầu mặc cả: “Tôi chóng mặt quá.”
Vu Duệ nghi hoặc nhìn người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên giường của cô.
Sắc mặt anh không còn tái nhợt như hôm qua nữa, hô hấp cũng bình ổn trở lại.
Nhìn đi nhìn lại, nhìn trái nhìn phải sao vẫn thấy giống người đã hồi phục rồi mà nhỉ? Biểu hiện choáng váng hoàn toàn có thể giả bộ được đúng không?
Thân thể Phó Uyên tự nhiên lung lay, anh hơi nghiêng ngả về phía cô.
Vu Duệ sửng sốt, vô thức duỗi tay ra đỡ lấy anh, lòng thương người lại vô tình trỗi dậy.
“Vậy thì cứ nghỉ ngơi thêm một lát cũng được.”
Cô bị người đàn ông dựa vào, đầu gục lên bả vai, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng bừng toả ra từ cơ thể Phó Uyên.
“Xin lỗi cô.” Hô hấp của người bên cạnh có chút không ổn định, Phó Uyên dùng giọng nói thều thào yếu ớt như sắp hết hơi đến nơi, miệng ghé vào bên tai cô nói nhỏ.
“Tôi ngồi không vững nổi, hay cô làm đệm cho tôi đi.”
Vu Duệ cả người cứng ngắc, trong lòng do dự có nên ném người này xuống đất hay không, vừa nghĩ vừa nói: “Ngồi không vững thì nằm xuống.”
Phó Uyên khàn giọng đáp: “Nhưng người cô ấm.”
“Lạnh thì đắp chăn vào.
Tránh xa tôi ra.”
Người trên vai Vu Duệ chợt im lặng trong chốc lát, chậm rì rì ngồi thẳng người lên như muốn trả lại tự do cho cô, thế nhưng ngay giây tiếp theo Phó Uyên bỗng ôm chầm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô kéo vào ngực, còn ngang ngược đặt cô ngồi thẳng lên đùi anh.
“Thấy cô chăm sóc tôi tỉ mỉ như vợ hiền, tôi đột nhiên không muốn thả người nữa.”
Vu Duệ cuống quýt rụt người lại, sợ tới mức không dám động đậy, miệng bất mãn kêu to: “Anh mau buông tôi ra, anh quá phận rồi đấy!”
“Sợ tôi à?” Phó Uyên cười khẽ, đưa tay nâng cằm cô lên.
Vu Duệ vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn anh, vô cùng nghi ngờ đây lại là một trò đùa dai khiến cô ăn dưa bở lần nữa.
Nhưng cô không muốn Phó Uyên chê mình nhát gan, sắp chết đến nơi mà vẫn cứng miệng: “Sợ cái gì? Tôi chỉ không muốn anh lợi dụng cơ hội này để sờ s0ạng thân thể tôi thôi.”
Cô vừa nói vừa muốn gạt tay anh ra, nhưng tay lại bị anh bắt lấy, môi mỏng thuận thế hôn lên những ngón tay thon dài của cô.
Cả người Vu Duệ run lên, cô vô thức muốn lùi về phía sau, lại bị Phó Uyên siết chặt eo kéo đến sát gần hơn.
Cách hai lớp quần áo mà cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của cơ thể anh.
“Anh không phải đang chóng mặt sao?” Tim Vu Duệ đập thình thịch khi Phó Uyên bắt đầu dùng đầu lưỡi li3m từng ngón tay cô.
Người đần độn cỡ nào cũng đoán ra được tiếp theo anh muốn làm gì.
“Ở gần cô, tôi bỗng dưng khỏe ra.”
“Khoẻ rồi thì mau về nhà đi.
Nhìn thấy anh là tôi lại thấy mệt.”
“Ở bên tôi một lúc thôi, sẽ không thấy mệt nữa đâu.”
“Ha ha, tôi mà muốn ở bên cạnh anh thì tôi liền mang họ anh.” Vu Duệ nhịn không được cười lạnh.
“Gả cho tôi, cô sẽ được toại nguyện.” Phó Uyên thản nhiên trêu đùa.
“Ừm, bà Phó?”
Nghe thấy mấy chữ “gả cho tôi”, đáy mắt Vu Duệ xẹt qua một tia mê man, hai giây sau lập tức thanh tỉnh.
“Bệnh thần kinh!”
Phó Uyên dùng ánh mắt cười như không cười nhìn cô, khiến cô càng chướng mắt.
“Vu Duệ, hình như cô gầy đi rồi.
Cô phải tẩm bổ nhiều vào, người đã chẳng có mấy lạng thịt, không chịu ăn uống đầy đủ là trước ngực không còn gì đâu.”
“Liên quan gì đến anh?” Vu Duệ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Rút cục là anh đang muốn quan tâm đến thân thể cô hay là đang công kích ngoại hình của cô vậy?
“Tất nhiên là rất liên quan đến tôi rồi, tôi không muốn lên giường với một người phụ nữ gầy đến mức da bọc xương, lỡ may mạnh tay một cái là đi đời nhà ma.”
Vu Duệ thề rằng nếu giết người không phải ngồi tù, Phó Uyên khẳng định đã bị cô chém chết cả trăm lần rồi.
“Tôi đã làm gì đắc tội với anh? Tại sao anh cứ tối ngày chọc