Phó Uyên bị cô hết hôn lại cắn, hết gặm lại m*t.
Môi lưỡi triền miên, trằn trọc dây dưa, trời đất xung quanh tối sầm, nụ hôn kịch liệt làm cho Vu Duệ cảm thấy vô lực chống đỡ.
Ngay lúc này đây, nội tâm cô đang ngổn ngang trong những mâu thuẫn chồng chéo.
Hồi hộp nhưng lại hưởng thụ, lo sợ mà lại khát khao.
Rất lâu sau đó, hai người mới thở hổn hển buông nhau ra.
Vu Duệ bởi vì thiếu oxy nên đầu óc có chút trì trệ, mãi mới tỉnh táo đôi chút.
Nhất thời xúc động hay là mưu đồ từ lâu, giờ phút này thực sự không có đáp án rõ ràng, cũng không còn quan trọng nữa, giờ đây Vu Duệ chỉ muốn buông thả bản thân một lần để đón nhận sự giao lưu thân thể đã lâu không có này.
Cô vòng một tay qua cổ Phó Uyên, hai chân kẹp chặt eo anh, tay còn lại muốn cởi áo sơ mi của anh.
Động tác của cô rất mạnh bạo nên suýt ngã ngửa ra sau, Phó Uyên vội ôm lưng cô giữ lại, giằng co như vậy khiến áo khoác ngoài của cô bị rơi xuống, dây áo ngủ bằng lụa tơ tằm cũng trượt khỏi bờ vai mượt mà.
Váy ngủ gợi cảm không che chắn được bao nhiêu, cảnh xuân bên trong lộ ra hoàn toàn, cần cổ trắng như tuyết, làn da nõn nà như tơ lụa, ở giữa là rãnh ngực sâu hun hút, quyến rũ đến độ dụ dỗ người ta phạm tội.
Ánh mắt Phó Uyên không tự chủ dán vào ngực của cô.
Tay anh vô thức vươn tới đặt lên ngực cô, đầu cũng cúi xuống hôn lên xương quai xanh tinh xảo.
Ngay lúc tay anh chạm vào ngực Vu Duệ, cô đột ngột đẩy anh ra, ngẩng cao đầu nhìn anh như khiêu khích.
Anh không bận tâm đến hành vi của cô, một lần nữa vươn tay tiếp tục công việc còn đang dang dở, lại bị cô ghì cổ tay xuống.
“Đây là địa bàn của tôi, anh muốn làm gì cũng phải đợi tôi gật đầu.”
Không ngờ người phụ nữ quật cường này đấu đá với anh thành nghiện, giữa lúc củi khô lửa bốc vẫn còn muốn đấu lên tận trên giường, Phó Uyên đưa tay vò tóc, bất đắc dĩ nở nụ cười tỏ vẻ chịu thua.
Có lẽ là đến tận bây giờ ông trời mới nghe được lời cầu khẩn tha thiết cách đây mấy phút đồng hồ của Vu Duệ, cuối cùng cũng chịu mở lòng từ bi chìa tay giúp đỡ cô.
Ngay lúc hai người đang lau súng cướp cò, cửa phòng bỗng dưng bị mở ra.
“Dì…?” Vi Nam sửng sốt đứng chôn chân ngoài cửa, nhất thời không biết nên lặng lẽ rút lui hay là cứ thế đi vào.
Vu Duệ mặt đỏ như cà chua chín, hai ba bước nhảy bật xuống đất, vội vàng nhặt áo khoác ngủ choàng kín người.
Phó Uyên trái lại mặt không đổi sắc nhìn người bạn nhỏ đang đứng ở cửa phòng ngủ, mỉm cười nói: “Dì cháu đang bận, có việc gì sao?”
Đang bận? Bận cái gì?
Không khí trong phòng đột nhiên có chút quái dị.
Sắc mặt Vu Duệ thoắt cái xanh xanh trắng trắng, trước câu nói vô cùng lập lờ của người đàn ông nào đó, cô cực kì căm tức, suýt chút nữa là chửi bậy thành tiếng.
“Dạ, cũng không có gì quan trọng…” Vi Nam có chút chần chừ, thậm chí có thể nói là quẫn bách.
Nhìn tư thế đầy ái muội ban nãy của hai người, hình như cậu vừa phá hỏng chuyện tốt rồi…
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Vi Nam, Vu Duệ thực sự là hết đường chối cãi, sự “trong sạch” của cô đã bị huỷ hoại bởi cái tên đàn ông thối kia rồi.
“Dì… dì ra ngoài với cháu.” Vu Duệ ngượng ngùng vuốt tóc, trong lòng xoắn xuýt không thôi.
“Thực sự không có gì đâu ạ, chỉ là… cô Tả nhắn trong nhóm chat của lớp thông báo buổi họp phụ huynh chiều nay được đẩy sớm lên nửa tiếng.” Vi Nam nín thở, cố lấy hết dũng khí nói hết câu một cách mạch lạc rồi đóng cửa chạy tót ra ngoài.
Phó Uyên cũng không còn mặt mũi nào để mà nán lại, hơn nữa anh cũng cần về nhà chuẩn bị cơm nước quần áo, buổi chiều còn phải đi họp phụ huynh cho Phó Hân.
Vừa vào được trong nhà, anh đã lao vào phòng tắm, một lúc sau, tiếng nước chảy róc rách truyền ra.
Vu Duệ đứng nấu cơm trưa trong tình trạng phẫn uất, một bụng lửa giận vô cớ không có chỗ phát ti ết, chỉ còn cách trút hết vào đồ đạc.
“Dì à, cháu thấy chú Phó không phải là người đàn ông phong lưu đâu, chẳng qua chú ấy có duyên với người khác giới thôi.
Hay là dì thử tìm hiểu xem sao?” Vi Nam nhận được tin nhắn cầu cứu của đồng minh, không biết mọc từ đâu ra, đứng ngo ngoe bên cạnh Vu Duệ ướm hỏi.
“Cháu là trẻ con, biết cái gì mà phong lưu với không phong lưu?” Vu Duệ lập tức gạt phăng đi.
Về phần Phó Uyên, giữa đường nhảy ra một thằng nhóc Vi Nam phá đám khiến anh không thể nào vui nổi.
Thế nhưng khi thấy Vu Duệ không cự tuyệt anh, ngược lại còn chủ động nghênh đón một cách nhiệt tình, anh vẫn rất hài lòng.
Món nợ hôm nay anh tạm thời ghi sổ, cơm không ăn thì gạo vẫn còn đó, về sau còn rất nhiều cơ hội để anh và người phụ nữ này “tương thân tương ái”.
Nhưng Phó Uyên cũng không khỏi bâng quơ suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Từ ngày độc thân, đã bao lâu rồi anh chưa nhận được sự quan tâm chăm sóc ấm áp như thế này?
…
Là một người phụ nữ chưa kết hôn cũng chưa có con, vậy mà vẫn phải thường xuyên chạy đến trường học để họp phụ huynh, tâm tư Vu Duệ phiền muộn khó tả.
Cô thực sự đã thấu hiểu phần nào nỗi lòng của bố mẹ cô khi xưa, của vợ chồng chị họ Thẩm Vân – Vi Mặc, thậm chí là cả Phó Uyên.
Làm cha mẹ thật không phải chuyện dễ dàng gì.
Ngày nào cũng bận rộn cơm nước, tất tả đưa đi đón về.
Chăm sóc mấy đứa trẻ ngoan ngoãn dễ bảo như Vi Nam ít ra còn nhàn nhã, chứ quản lí trẻ con phản nghịch như Phó Hân thì không khác gì đi đánh giặc.
Đã thế lại không hề có chút tự do tự tại nào, con cái đã lớn tồng ngồng ra rồi mà mỗi lần đi vắng, cha mẹ vẫn phải chạy đông chạy tây tìm người thân cận uy tín để gửi gắm con mình.
Vu Duệ càng được củng cố niềm tin vào quyết định sống độc thân đến cuối đời của cô.
Lúc sáng suýt chút nữa đã chơi trò đánh trận giả với Phó Uyên ngay trong phòng ngủ của mình, bây giờ đã lại gặp mặt anh ở buổi họp phụ huynh, đối với Vu Duệ, tình huống này thực sự có chút quỷ dị.
Trong 50 vị phụ huynh của 50 đứa nhóc 15 16 tuổi, cả hai trông đều quá trẻ so với mặt bằng chung.
Hai người bọn họ đều ỷ y nhà gần nên cùng nhau đến muộn nhất, trời xui đất khiến thế nào lại phải ngồi cạnh nhau trên chính cái bàn của Phó Hân và Vi Nam, nằm tít trong góc xa nhất phòng học.
Cô Tả ngồi trước bàn giáo viên trên bục giảng, đang thao thao bất tuyệt về giải nhất của tiết mục kịch “Hồng lâu mộng” một cách sung sướng và tự hào, nhưng một chữ cũng không lọt vào tai Phó Uyên, bởi vì anh còn đang mải ngắm Vu Duệ.
Bộ đồ công sở hôm nay Vu Duệ mặc có cùng kiểu dáng với bộ đồ hôm cô đến trường giải quyết chuyện Phó Hân bắt nạt Vi Nam, váy ngắn theo động tác ngồi vắt chéo của cô làm lộ ra b ắp đùi trắng nõn nà, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi.
Phó Uyên hít sâu một hơi, anh dần dần cảm thấy kinh ngạc với sự ảnh hưởng của Vu Duệ đối với anh.
Phong cách ăn mặc này hoàn toàn trang nhã kín đáo, thế mà lại khiến anh nảy sinh cảm giác muốn đè cô dưới thân rồi.
Đã bắt đầu tưởng tượng rồi thì thật khó mà ngưng lại, Phó Uyên bắt đầu dùng ánh mắt ngấu nghiến của sói đói như đang lột từng món đồ trên người cô xuống.
Anh vừa vẽ ra viễn cảnh nóng bỏng đó vừa nghĩ thầm, không biết cô sẽ dùng vẻ mặt gì để đối phó với sự thô bạo của anh nhỉ? Khóc lóc xin tha hay là nức nở kêu r ên hùa theo?
Mẹ kiếp, ngay cả chính anh cũng bắt đầu khinh bỉ bản thân rồi đây này.
Anh có phải mấy tay biế n thái cuồng dâm đâu, ban ngày ban mặt tự nhiên lên cơn động d ục cái gì chứ! Chưa kể Vu Duệ không hề hợp khẩu vị