Trước ngày đi du lịch Giang Tô đợt vừa rồi, Vi Nam mang theo một ít lẩu tự sôi của nhà hàng Vu Duệ, không ngờ lại nhận được phản hồi rất tích cực từ các bạn học cùng lớp.
Nghe nói đây là sản phẩm tiêu thụ nội bộ chứ không mở bán rộng rãi, đứa nào cũng tỏ ra tiếc nuối.
La La Land đã có chỗ đứng nhất định trong lòng thực khách, điều cần làm bây giờ là duy trì được sự mới mẻ để thu hút thêm khách hàng mới.
Sau khi họp hành bàn bạc với cấp dưới mấy ngày trời, Vu Duệ quyết định thời gian tới sẽ cho ra mắt hai sản phẩm là cốt lẩu ăn liền và lẩu tự sôi trước khi chúng trở nên bão hoà trên thị trường.
Nhiều người cảm thấy quyết sách của cô khá mạo hiểm, nhất là khi cơ sở mới chuẩn bị đi vào hoạt động còn chưa biết lỗ lã thế nào.
Nhưng đối với người dám nghĩ dám làm như Vu Duệ, đây lại là cơ hội dành cho những kẻ tài cao gan lớn, cô đương nhiên phải nắm bắt cơ hội.
Kinh doanh ẩm thực là một trong những loại hình kinh doanh mang nhiều tiềm năng phát triển, nhưng cũng đi đôi với thử thách và cạnh tranh.
Nó đòi hỏi sự tận tâm, khứu giác nhạy bén trong việc nắm bắt thị hiếu chung và khả năng thích ứng linh hoạt.
Hiện giờ là thời đại “nhanh”, xã hội – công nghệ – văn hoá đều phát triển ngày càng nhanh, nhu cầu ăn uống của khách hàng cũng ngày càng cao hơn, khắt khe hơn.
Bất cứ ai khi đi ăn uống nhà hàng cũng đều mong muốn được thưởng thức món ăn ngon, xứng đáng với số tiền đã chi, vì vậy mà chất lượng sản phẩm chính là yếu tố then chốt quyết định đến việc thu hút và giữ chân khách hàng thường xuyên và lâu dài nhất.
Các tiêu chí tiếp theo cần quan tâm là giá cả, chất lượng phục vụ và không gian cùng cách bài trí xung quanh.
Bây giờ cứ cách ba bước lại gặp một cơ sở kinh doanh cùng một mặt hàng, nếu không có yếu tố đặc biệt và không thường xuyên đổi mới chiến lược quảng cáo thì doanh thu mãi mãi chỉ giậm chân tại chỗ, thậm chí sớm ngày phá sản.
Vu Duệ phải nói là rất may mắn khi có một người bố là đầu bếp nổi tiếng, ông bà nội cô lúc sinh thời cũng hành nghề kinh doanh lẩu, nổi tiếng cả một vùng Tứ Xuyên.
Trong nhà còn mấy cô bác nhưng chỉ có duy nhất bố Vu Duệ được ông bà nội truyền lại các công thức nước lẩu bí mật với mùi vị đặc biệt thơm ngon, Vu Duệ nhờ có chúng mới thành công như bây giờ.
Nước lẩu chính là linh hồn của lẩu, đồ nhúng dù có tươi ngon nhưng nước lẩu nhạt nhẽo thì nồi lẩu cũng coi như bỏ.
Vu Duệ không muốn, cũng không được phép làm mất công thức bí truyền của gia đình vào tay người ngoài, vì thế rất nhiều người đề nghị mua nhượng quyền thương hiệu La La Land với giá tiền hấp dẫn nhưng đều nhận lại cái lắc đầu của cô.
Chính vì vậy mà kế hoạch mở bán hai sản phẩm cốt lẩu ăn liền và lẩu tự sôi lần này, Vu Duệ bắt buộc phải nghĩ đến phương án tự sản xuất và chế biến để bảo mật hương vị độc quyền.
Muốn bước chân vào thị trường béo bở này, ngoài cơ sở hạ tầng, Vu Duệ còn phải đầu tư vào dây chuyền máy móc sản xuất.
Máy móc cần phải hiện đại để tối ưu hoá nhân công, tăng năng suất lao động, từ đó giúp giảm giá thành sản phẩm khi đưa ra thị trường tiêu thụ.
Các máy móc cần trang bị gồm có thiết bị sơ chế nguyên liệu; máy chiết rót, đóng gói nước lẩu; máy đóng gói dịch thể; máy đóng gói nước chấm lẩu,… Cô muốn nhập trực tiếp tất cả từ Đức, đất nước có nền công nghiệp máy móc thiết bị được đánh giá top đầu thế giới.
Nguyên liệu sản xuất cũng cần nhập từ nguồn uy tín có xuất xứ rõ ràng, được kiểm định chất lượng sát sao.
Trong khoảng thời gian đầu, Vu Duệ cần một nguồn vốn tương đối trong tay để duy trì việc mua sắm trang thiết bị, thuê nhà xưởng, kho bãi và chi trả những chi phí về nguyên vật liệu, nhân công, quảng cáo,… Vì vậy cô mới cần tìm đến ngân hàng làm thủ tục vay vốn, trước mắt là để đặt mua máy móc và thuê xưởng sản xuất.
Thủ tục vay vốn rườm rà, hồ sơ xin vay lại xảy ra một ít vấn đề, Vu Duệ chỉ có thể tìm Lục Nghị xin sự giúp đỡ.
Lục Nghị là phó giám đốc ngân hàng nhà nước chi nhánh Thượng Hải, chịu trách nhiệm quản lí hoạt động tín dụng của những tiểu thương như Vu Duệ.
Nếu không phải vì công việc, không đời nào cô lại giao du với loại người như hắn ta.
Bây giờ ngay cả Lục Nghị cũng đóng cửa không tiếp, Vu Duệ cảm thấy vận khí của mình thực sự bết bát.
Thật may, trời không tuyệt đường người!
Lúc chiều Vu Duệ cãi nhau với Phó Uyên một trận tơi bời khói lửa, buổi tối vẫn phải vác theo bộ mặt tươi tỉnh đến after party.
Phó Uyên không tới tìm cô nhưng lại có một nhân vật khác, còn ai ngoài Tần Phi.
Tâm trạng Vu Duệ lúc này đang rất tệ, cô nhịn không được mắng thầm trong lòng, sớm biết thế này cô đã không mời anh ta.
Hai người ngồi cách nhau một cái bàn, không ai nói gì, tựa như hai người xa lạ.
“Em tìm chú Lục xin vay, bị Phó Uyên chen ngang?” Hai mắt Tần Phi nhìn thẳng vào cô, thanh âm có chút lạnh nhạt.
“Anh biết từ khi nào?”
Vu Duệ hỏi xong mới nhận ra việc Tần Phi biết chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
Trong giới tài chính, đặc biệt là những người ở cấp bậc cao như Tần Phi, không có gì gọi là bí mật.
“Anh cũng vừa mới biết thôi.
Anh đã từng nói với em Phó Uyên là dạng người thế nào rồi.” Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp.
“Thôi bỏ đi, anh không muốn nhắc đến chuyện đó nữa.
Bây giờ nói gì cũng vô ích, em có bao giờ tin tưởng anh đâu.”
Vu Duệ nhìn anh ta, ngoài miệng nở nụ cười: “Đúng đó, ngoài bản thân tôi, tôi chẳng tin ai cả, bao gồm anh, bao gồm cả Phó Uyên.”
“Hồ sơ vay vốn của em anh xem rồi, gần đây bên trên ban hành một số quy định mới, có vài chỗ cần sửa lại thì mới được phê duyệt.
Em không cần tìm chú Lục, tìm anh cũng được.” Tần Phi phớt lờ câu nói vừa rồi của cô, trực tiếp đổi chủ đề.
Hai hàng lông mày Vu Duệ giãn ra, cô nói: “Được.”
Tần Phi nhẹ nhàng đặt một tập tài liệu xuống bàn.
“Em đọc qua đi, anh đã chỉ ra những trình tự cần làm lại rồi.
Nếu em thấy không có vấn đề gì thì bắt tay vào chỉnh sửa hồ sơ luôn nhé, sau đó chúng ta tìm thời gian kí hợp đồng.”
Vu Duệ lật từng tờ từng tờ, cô đọc rất cẩn thận, thỉnh thoảng gặp chỗ nào cần giải đáp lập tức hỏi Tần Phi.
Sau khi bàn bạc xong xuôi về chuyện hợp đồng vay vốn, Tần Phi và Vu Duệ lại bàn về khả năng thành công của dự án.
Vu Duệ cũng nêu một ít quan điểm cá nhân của mình, nhân cơ hội này nhờ anh ta xem xét chỉ giáo.
Nghe xong vài ý tưởng của cô, Tần Phi mỉm cười gật đầu khen ngợi.
“Dự án này không tệ, nhưng cần bản kế hoạch cụ thể hơn.
Nếu em đã quyết định đầu tư, vậy thì phải làm cho thật nghiêm túc, biến nó trở thành sản phẩm chủ lực.” Anh ta dừng mấy giây rồi hỏi tiếp.
“Nếu dự án này thành công, mục tiêu tiếp theo của em là gì? Và cả mục tiêu trường kì 5, 10, 20 năm nữa?”
“Mục tiêu dài hạn khá khó, tôi không tự tin lắm.” Vu Duệ nhìn lướt qua mũi giày dưới chân, hít sâu một hơi, kiên định trả lời.
“Trong vòng 10 năm tới, phát triển La La Land thành chuỗi thương hiệu lẩu cao cấp toàn cầu, mở ít nhất 300 chi nhánh nội địa, 100 chi nhánh trên toàn thế giới với tốc độ tăng trưởng hàng năm từ 2 đến 4 cửa hàng.
Sau 20 năm mở ít nhất 500 chi nhánh nội địa, 200 chi nhánh trên toàn thế giới.”
Vu Duệ thấy Tần Phi không có vẻ gì là cười nhạo, mới dám tiếp tục trình bày: “IPO thành công, phát hành cổ phiếu ra thị trường.
Xây dựng chuỗi cửa hàng bán lẻ sản phẩm, xây dựng hội quán với những dịch vụ đặc biệt mang đậm phong cách riêng của thương hiệu, từ đó biến ẩm thực thành một loại văn hoá.”
Lúc Vu Duệ thao thao bất tuyệt, Tần Phi lắng nghe vô cùng chăm chú.
Vừa dứt lời, Vu Duệ đã ngượng ngùng gãi mũi.
“Anh có cảm thấy đống mục tiêu này quá mức hão huyền không?”
Tần Phi vươn tay xoa đầu cô, cười hiền hoà: “Tiểu Vu, không ai đánh thuế giấc mơ cả.
Em phải nằm mơ thì mới có động lực biến nó thành hiện thực.”
…
Ngày hôm sau là cuối tuần, Vi Nam theo bố mẹ Vu về Hồng Kiều, Vu Duệ ngồi một mình một chuyến bay quay lại Thượng Hải.
Về tới Lục Gia Chuỷ, cô cảm thấy dây thần kinh vẫn luôn căng như dây đàn rút cục cũng thả lỏng.
Vu Duệ tuỳ tiện ném túi xách lên sofa, kéo vali vào phòng ngủ định nằm một lát.
Nào ngờ vừa bật đèn lên, cô liền thấy một thân hình quen thuộc đang nằm trên giường của mình.
Vu Duệ giật mình kêu lên một tiếng, chiếc vali nặng nề đập mạnh xuống mặt đất.
Người kia bị ánh sáng và âm thanh ồn ào làm cho tỉnh lại.
Khi đã nhìn rõ người trên giường là ai, Vu Duệ không hề tiến lên mà khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu cực kì lạnh lùng: “Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?” Cô hỏi xong câu này mới thấy thừa thãi, chắc chắn là tên phản đồ nhỏ tuổi kia tiếp tay cho kẻ thù rồi.
“Nam Nam đưa chìa khoá dự phòng cho anh.”
Biết ngay mà!
Vu Duệ bất mãn bĩu môi.
“Hai người giỏi quá rồi, định ép tôi chuyển nhà à?”
Phó Uyên vẫn ngồi dựa lưng vào đầu giường, Vu Duệ không dời mắt, đối phương cũng vậy.
Tầm mắt hai người âm thầm giao tranh khiến bầu không khí trong chốc lát trở nên giằng co.
Cô nghĩ trong mắt người đàn ông kia nhất định có độc, anh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, cứ một giây trôi qua, khí thế của cô lại giảm mất một nửa.
“Lại đây.”
Phó Uyên vẫy tay gọi cô, giọng nói dịu dàng đến độ cô không thể nào cự tuyệt.
Vu Duệ hít sâu một hơi rồi mới bước qua, Phó Uyên duỗi tay ra ôm lấy eo cô, kéo cô xuống mép giường bên cạnh.
Anh nhìn thoáng qua khuôn mặt có chút căng thẳng của cô, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Em tìm Tần Phi xin vay.” Anh dùng câu trần thuật chứ không phải câu nghi vấn.
“Đúng! Anh cho người theo dõi tôi à?”
Thấy Vu Duệ thừa nhận một cách bình thản như thế, ánh mắt đối phương trong chốc lát trở nên thâm thúy.
Phó Uyên cười nhạt.
“Chống lưng của Tần Phi cũng thật không vừa, cậu ta mới về nước chưa đầy một năm đã được cất nhắc vào cái ghế giám đốc ngân hàng nhà nước chi nhánh Thượng Hải, so ra mạnh hơn Lục Nghị nhiều.”
Vu Duệ không muốn thảo luận về Tần Phi với Phó Uyên, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, liền im lặng không nói gì.
“Vu Duệ.” Phó Uyên nheo mắt gọi tên cô, nhấn mạnh từng chữ một.
“Hết Lục Nghị rồi đến Tần Phi, em không thể ngừng chống