Phó Uyên không có thói quen nấu bữa sáng, ngày thường đều xuống dưới nhà mua đồ ăn sáng, vậy mà hôm nay anh lại phá lệ dậy sớm nấu mỳ.
Phó Hân thay đồng phục xong đi ra, có lẽ còn chưa tỉnh ngủ hẳn nên vẻ mặt vẫn hơi mơ mơ màng màng.
Cô hít hà một hơi, trong không khí ngập tràn mùi trứng gà và hành lá, chẳng biết Phó Uyên đang làm món gì.
Thấy anh trai lúi húi trong bếp, cô nhướng mày hỏi: “Nấu gì thế?”
“Mỳ.” Phó Uyên trả lời ngắn gọn, dứt lời quay đầu lại nhìn chằm chằm đứa em gái đang đứng che miệng ngáp, hai tay anh bưng một cái bát tô nóng hổi tới.
“Đứng ngốc ở đó làm gì? Nhân lúc còn nóng qua đây nếm thử đi, hoan nghênh đóng góp ý kiến thật lòng.”
Phó Hân thả ba lô xuống đất, đến ngồi vào bàn ăn, mở to mắt ngắm nghía bát mỳ bốc hơi nghi ngút trước mặt.
Bên trên bát mỳ có thịt bò, một quả trứng chần, vài lát hành thái nhỏ và một ít rau thơm, tổng thể màu sắc khá bắt mắt.
Nhận lấy đôi đũa, Phó Hân gắp một gắp mỳ lên hút “rột” một cái vào miệng, chầm chậm nhai nuốt rồi nhíu mày.
Phó Uyên nhìn cô hỏi: “Thế nào? Có ngon không?”
“Cũng được.” Phó Hân gật đầu, dừng một giây rồi nói tiếp.
“Anh đang muốn tập tành trở thành người đàn ông của gia đình bằng cách học nấu mỳ?”
Phó Uyên giả ngơ trước câu nói mỉa mai của Phó Hân, rất tự nhiên đoạt lấy đôi đũa trong tay cô nếm thử một miếng, chép chép miệng.
“Hình như nước dùng hơi nhạt nhẽo?”
Chân mày Phó Hân giãn ra, cô cười nói: “Muốn nước dùng ngọt phải ninh xương.”
Phó Uyên bất đắc dĩ thở dài.
“Ai mà dậy sớm ninh xương được chứ?” Nói xong, anh trả đũa lại cho em gái, khoát khoát tay ra chỉ thị.
“Ăn hết đi, không được bỏ mứa.
Ăn xong anh đưa em đến trường.”
Bởi vì công việc quá bận rộn, cuối năm ngoái Phó Uyên và Vu Duệ đã thống nhất mua cho Phó Hân và Vi Nam xe đạp để hai đứa cùng nhau đạp xe đến trường, vừa không phải phụ thuộc vào người lớn, vừa rèn luyện sức khoẻ.
Phó Hân nhăn nhó nhìn Phó Uyên qua làn hơi nước mờ mờ, tay đặt đũa xuống bàn, ngoạc mồm ra kêu oan: “Gần đây tôi không gây sự đánh nhau, không chửi thầy mắng bạn, không trốn học bỏ tiết, ngày nào cũng làm bài tập đầy đủ.
Anh còn muốn giám sát tôi? Anh rảnh rỗi quá ha, không có việc gì làm à?”
“Làm sao? Anh là anh trai em, anh đưa em gái mình đi học một hôm cũng không được hả?” Phó Uyên cầm đũa đánh tới, làm nước mỳ dính trên đầu đũa văng cả lên mũi Phó Hân.
Phó Hân lập tức đưa tay lên quệt sạch sẽ, tiếp đó trưng ra bộ mặt ghét bỏ quen thuộc.
“Anh thừa thời gian thì lo chuyện của mình trước đi.
Anh với Vu Duệ chia tay thật rồi hả?”
“Ăn mỳ của em đi, đừng nhiều lời.” Phó Uyên ăn hết một quả trứng luộc, miễn cưỡng đáp.
“Anh còn yêu chị ấy không?” Phó Hân cúi đầu nhét đầy một đống thức ăn vào miệng, nuốt hết xuống bụng mới nhìn anh hỏi.
“Em có ăn hay không?” Bàn tay đang bóc vỏ trứng của Phó Uyên khựng lại, anh chợt ngước mắt lên nhìn cô, sau đó hung hăng đập mạnh quả trứng trong tay xuống bàn.
Phó Hân điếc không sợ súng, cô nheo mắt đánh giá anh một lát, thản nhiên nói thẳng: “Tôi nghĩ chị ấy hết yêu anh rồi.”
Lúc cô nói xong câu này, nét mặt của Phó Uyên đanh lại, ánh mắt anh lạnh đi, tỏ rõ vẻ không vui.
Anh không còn tâm tình ăn uống gì nữa, tay dài vớ lấy khăn giấy lau miệng, thấp giọng doạ nạt: “Không ăn thì đổ đi.”
“Chăn đơn gối chiếc, đêm dài khó ngủ, anh nằm vắt tay lên trán…” Phó Hân chưa chịu bỏ cuộc.
Cô còn chưa kịp dứt lời đã bị người đối diện nhét quả trứng luộc vừa được bóc vỏ vào miệng.
Phó Hân suýt thì mắc nghẹn, trong đầu thầm nói nốt mấy chữ: “Tự mình sám hối đi!”
Cô vội vàng lôi quả trứng trong miệng ra thả xuống bàn, lườm anh một cái.
“Còn không biết chạy theo dỗ dành? Cái tên đàn ông đầu bị lừa đá như anh cứ sĩ diện hão tiếp đi, đến lúc người ta chạy mất thì tha hồ trùm chăn mà khóc lóc nhé.”
Phó Uyên tiếp tục bóc vỏ một quả trứng khác, vừa làm vừa nói: “Lúc hai người tâm sự với nhau, Vu Duệ có nhắc đến anh không?”
“Có.” Phó Hân mạnh mẽ gật đầu.
“Nói những gì?” Anh giả bộ lơ đãng hỏi.
“Vu Duệ nói tôi là tôi, anh là anh.
Mặc dù chị ấy không cần anh nữa, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, chị ấy với tôi vẫn sẽ là chị em tốt.
Tôi bảo với Vu Duệ rằng tôi tôn trọng mọi quyết định của chị ấy.
Mấy lời này có được tính là tâm sự không?”
Mặt người đàn ông nào đó đen như đít nồi.
Anh đứng phắt dậy, dùng sức đẩy ghế ra, quắc mắt nói với cô: “Đi học!”
“Tôi mới ăn được mấy miếng, còn chưa xong mà!” Phó Hân la lên oai oái.
Phó Uyên hung dữ túm cổ áo em gái lôi đi xềnh xệch, tức hộc máu mà nói: “Đừng ăn nữa, nuôi tốn cơm, thà nuôi cái chổi còn hơn!”
…
Tan làm, Lăng Hiên khoác vai Phó Uyên, cười nói: “Tôi biết một chỗ massage rất được, ấn đến mức cậu không biết mình là ai nữa luôn.
Đi không?”
“Từ bao giờ cậu lại sa đoạ đến nỗi đi tìm mấy thể loại gái massage gái rửa chân để thoả mãn vậy? Cậu chê tiền lương tôi trả cho cậu quá thấp hay là chê công việc quá nhàn rỗi?” Nghe lời rủ rê, Phó Uyên nới lỏng cravat, ném cho anh ta vẻ mặt khinh thường.
“Ấy ấy, cậu đừng nghi ngờ nhân phẩm của tôi chứ.
Đây là spa chính quy, đâu phải nơi rồng rắn lẫn lộn.” Lăng Hiên khua tay loạn xạ.
Nghe anh ta thề thốt rằng spa này tuyệt đối không phải mấy địa chỉ massage kích dục gì gì đó, đã lâu chưa được thư giãn, rút cục Phó Uyên cũng chịu đồng ý.
…
Spa này có nhiều liệu pháp tổng thể, gồm kĩ thuật massage Ayurveda cổ xưa có nguồn gốc từ Ấn Độ.
Trước khi thực hiện liệu trình, hai người được bác sĩ bắt mạch để quyết định dịch vụ phù hợp, sau đó lại được nhân viên đưa vào một gian phòng đôi gồm hai chiếc giường gỗ ngăn cách bởi một tấm bình phong.
Quản lí spa dẫn theo hai nữ chuyên viên người Ấn Độ vào phòng, trên người bọn họ mặc saree (*) cách tân, bên trong là mảnh vải chiffon màu xanh ngọc, bên ngoài là mảnh lụa trắng với hoa văn in chìm kết hợp cùng đường viền màu vàng kim quấn ngang eo rồi vắt chéo qua vai, tóc đen mượt búi gọn gàng, tay đeo vòng đá Chakra bảy màu.
(**)
(*) saree: quốc phục Ấn Độ dành cho nữ giới.
(**) Chakra: còn gọi là Luân Xa, được cho là trung tâm của năng lượng tâm linh, tâm lí, tình cảm và sinh lí ẩn trong cơ thể con người.
Tổng cộng có 114 loại Chakra, nhưng chúng được chia thành 7 loại Chakra chính và 7 Chakra này xếp thành một hàng thẳng từ gốc của cột sống lên đến đỉnh đầu.
Phó Uyên nằm sấp trên giường, toàn thân để trần chỉ quấn một cái khăn bông mỏng.
Dịch vụ mà anh chọn là Abhyanga, massage toàn thân bằng dầu nóng và các loại dầu dược liệu trong vòng 60 phút.
Ngay khi anh vừa nhắm mắt, cảm giác mát lạnh có chút đặc sệt của một loại chất lỏng nào đó bất chợt phủ lên trên lưng.
Cái lạnh xuất hiện không đến vài giây đã chuyển thành ấm nóng rất dễ chịu.
Chuyên viên massage thoa đều chỗ dầu nóng đó khắp cơ thể anh rồi mới bắt tay vào việc chính.
Từ lưng, đôi tay thuần thục dần dần di chuyển lên cổ và vai gáy, xoa nắn dọc xuống hai bả vai và cánh tay, kế tiếp lại vuốt thẳng xuống dưới eo hông và mông, qua mông là đến bắp đùi, cẳng chân và bàn chân.
Thủ pháp của chuyên viên rất tốt, từng lực nhấn, lực xoa hay lực nắn bóp đều vừa đủ, không quá mạnh gây đau đớn cũng không quá hời hợt vô thưởng vô phạt.
Trong khoảng nửa tiếng đầu, Phó Uyên có thể cảm nhận được các mạch máu trong người được lưu thông đáng kể, độ cứng cơ giảm gần như tối đa.
Sau 60 phút, toàn bộ thân thể trở nên thư thái, tinh thần cũng sảng khoái phấn chấn lạ thường.
Nội thất trong phòng chủ yếu làm từ tre và gỗ mang lại cảm giác mộc mạc thanh tịnh vô cùng, ánh sáng được điều chỉnh vừa vặn, âm nhạc tần số Solfeggio 174Hz chậm rãi nhẹ nhàng có tác dụng chữa lành đau đớn vật lí và căng thẳng đầu óc.
Ngoài âm nhạc êm ái, trong không gian cơ hồ không chứa đựng bất kì âm thanh thừa thãi nào khác, việc này khiến hai người đàn ông được thả lỏng hoàn toàn.
Có thể thấy được, những lời tâng bốc của Lăng Hiên cũng không phải là chém gió, Phó Uyên thực sự cảm thấy mệt mỏi cả ngày dần tan biến hết, sức lực hồi phục đến 9 phần.
Chất lượng lần massage này có thể nói là xứng đáng với giá tiền.
Phía bên kia bình phong, Lăng Hiên cũng đang được hưởng thụ loại dịch vụ giống như vậy.
Anh ta nằm lim dim, mấp máy môi nói bằng tiếng Anh: “Các cô có nghe hiểu tiếng Trung không?”
Một trong hai chuyên viên dùng giọng Anh – Ấn trả lời là không, mỉm cười hỏi: “Quý khách thấy lực đạo như thế này ổn chứ ạ?”
Lăng Hiên giơ ngón cái tỏ ý hài lòng, sau khi xác nhận hai nhân viên không biết tiếng Trung mới yên tâm nói chuyện với Phó Uyên: “Lão Phó, tôi có một người bạn, quen biết cũng lâu năm rồi.
Hai vợ chồng bọn họ lấy nhau tính đến nay là vừa tròn 25 năm.
Sắp tới anh ấy muốn tổ chức đám cưới bạc cho vợ mình, nhưng mà tình hình của bọn họ rất đặc biệt, cho nên anh ấy muốn tìm một đơn vị uy tín để giao phó trách nhiệm.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng chỉ có cậu mới giúp được tôi.”
“Giúp cái gì? Muốn mời tôi làm MC tấu hài à?” Phó Uyên chuyển tư thế từ nằm sấp sang nằm ngửa, nhắm mắt nói.
“Ai dám mời cậu làm MC chứ? Trả không nổi chi phí.” Lăng Hiên híp mắt cười ha ha, thoải mái đùa giỡn mấy câu rồi mới kể vào chi tiết.
Đến lúc thanh toán, Lăng Hiên vẫn còn lâng lâng vì kĩ thuật massage tuyệt vời của cô gái người Ấn Độ nên quyết định đóng tiền đăng kí thẻ hội viên, tiện tay đưa cho Phó Uyên một cái.
…
Trước đây khi xảy ra xích mích với Phó Uyên, đều là anh không về nhà, lần này Vu Duệ đánh đòn phủ đầu, hành lí cũng không thèm mang theo, chạy về nhà bố mẹ ở Hồng Khẩu một thời gian.
Kì thực cô cũng chẳng biết Phó Uyên có thèm để tâm đến hành động giận dỗi này