Hoá ra người bạn này của Phó Uyên lại là Lục Hoán, Tổng giám đốc công ty truyền thông quảng cáo Amber cực kì nổi tiếng tại Thượng Hải.
Bên cạnh cửa sổ sát đất có ba người đang ngồi hướng mặt ra ngoài sân vườn, hai người đàn ông nhàn nhã uống trà, người phụ nữ chầm chậm mở xem từng trang trong quyển photo album.
Cuộc nói chuyện giữa bọn họ xoay quanh chủ đề buổi lễ kỉ niệm 25 năm ngày cưới.
Người đàn ông có mái tóc hoa râm thoáng nở nụ cười.
“Tổng giám đốc Phó, trong điện thoại tôi có nói với Lăng Hiên rồi, tình huống của tôi có chút đặc biệt.
Bà nhà tôi hoàn toàn không biết kế hoạch này của tôi, cho nên tôi muốn âm thầm làm hết sức mình, tặng cho bà ấy một bất ngờ.”
Lục Hoán muốn tổ chức cho vợ một buổi lễ kỉ niệm nho nhỏ ấm cúng, không có sự xuất hiện của giới truyền thông, cũng không mời nhiều khách khứa mà chỉ có gia đình hai bên và một vài người bạn thân thiết.
“Anh Lục yên tâm, nhân viên công tác của chúng tôi rất chuyên nghiệp.
Việc giữ bí mật không thành vấn đề.” Phó Uyên mỉm cười nói.
“Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi.
Tổng giám đốc Phó, cậu bận rộn như vậy mà còn đến giúp tôi việc không đâu vào đâu này, tôi thật không biết phải cảm ơn cậu thế nào.”
“Ơn huệ gì, anh đừng khách sáo.
Chúng ta đều là bạn tốt của Lăng Hiên, chuyện nên làm mà.” Phó Uyên khách khí cười đáp.
“Cảm ơn, nghe cậu nói vậy, tôi yên tâm rồi.”
“À đúng rồi ông Lục, nghe nói bà Lục là người gốc Tứ Xuyên, khẩu vị nặng.
Vậy bà ấy có đặc biệt thích những món ăn nào không?” Lần này là Vu Duệ ngồi bên cạnh lên tiếng.
“Có, đây là danh sách những thứ bà ấy rất thích ăn lúc trước khi bị bệnh.” Lục Hoán đưa cho Vu Duệ một tờ danh sách, đợi cô đọc lướt qua mới nói tiếp.
“Chỉ có điều, vợ tôi càng ngày càng yếu, hệ tiêu hoá cực kì mẫn cảm, cho nên cô nhất định phải xem xét nguyên liệu chế biến thật kĩ càng, tốt nhất là sử dụng thực phẩm hữu cơ.”
“Được, tôi nhớ rồi.
Phương diện này tôi rất có kinh nghiệm, ông cứ yên tâm giao cho tôi.” Vu Duệ đặt quyển photo album trong tay xuống bàn trà, cười hỏi.
“Ông Lục, tôi đi dạo xung quanh một chút có được không?”
“Không có gì, cô cứ tự nhiên.” Lục Hoán nhiệt tình đưa tay ra làm động tác mời.
“Cảm ơn ông.” Vu Duệ đứng dậy, hai tay hơi chắp ra sau lưng, chậm rãi đi về phía khu vườn.
“Cô Vu là bạn gái của cậu à?” Lục Hoán nhìn theo hướng Vu Duệ vừa rời đi, cười hỏi Phó Uyên.
Phó Uyên không nói gì, nhưng ánh mắt rất sáng.
Lục Hoán lập tức hiểu vấn đề, bản thân ông đã ngoài 55, vô tình bày ra phong thái của bậc cha chú mà nói: “Nhìn hai người rất xứng đôi.
Cậu bằng tuổi Lăng Hiên, tức là năm nay cũng 36 rồi nhỉ? Chuyện chung thân đại sự của cậu cũng cần cân nhắc đi thôi, tôi thấy cô gái này khá tốt đấy.”
Nghe vậy, trong lòng Phó Uyên có chút vui vẻ.
“Nào, cùng tôi đi dạo.” Lục Hoán đứng dậy, vẫy tay bảo anh đi theo.
Lúc hai người ra vườn thì bắt gặp Vu Duệ đang lúi húi trước mấy chậu hoa đỏ đỏ cam cam hồng hồng.
Thấy Lục Hoán đi tới, cô ngước mắt lên cười hỏi: “Ông Lục, đây là hoa thu hải đường đúng không?”
“Không sai, đa số cây hoa trong vườn đều là do bà nhà tôi tự tay trồng trước lúc bệnh.
Bình thường những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, bà ấy rất thích đọc sách nghiên cứu về các loại kì hoa dị thảo.” Trong mắt ông thoáng qua vẻ yêu chiều pha lẫn chút hoài niệm.
“Thu hải đường bà ấy trồng có tận ba bốn màu, nhưng bà ấy luôn miệng nói thích chậu thu hải đường màu cam nhất.”
“Thu hải đường màu cam tượng trưng cho sự lãng mạn, nồng nhiệt trong tình yêu.
Xem ra ông Lục bà Lục rất yêu nhau.” Vu Duệ nghịch nghịch cánh hoa, nhoẻn miệng cười để lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Năm xưa, tôi làm ăn thất bại, mất hết tất cả.
Trong lòng tôi rất day dứt, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện kết thúc để bà ấy không phải theo tôi chịu khổ.
Nhưng đến khi tôi nói ra lời chia tay, bà ấy kiên quyết kéo tôi đến Cục Dân chính.
Thế là vợ tôi đi theo tôi từ lúc tay trắng cho đến khi hai vợ chồng có cơ ngơi đề huề, đến nay đã tròn 25 năm rồi.” Lục Hoán bồi hồi kể lại.
Vu Duệ nghe mà suýt khóc, cô chủ động nói sang chuyện khác để khống chế cảm xúc kích động trong lòng.
“Ông Lục, tôi muốn ông dẫn tôi đi tham quan phòng ngủ và thư phòng của bà Lục để có thể quyết định phong cách trang trí hội trường sao cho phù hợp nhất.
Ông không thấy phiền chứ?”
“Được, không vấn đề gì, chúng ta cùng đi.”
Lúc hai người ra về, Lục Hoán gọi Vu Duệ lại, tặng cho cô một chậu thu hải đường màu đỏ.
“Cô Vu làm ăn buôn bán, cái này tặng cho cô.”
Vu Duệ cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Cô ôm chậu hoa nở rộ trong tay, thầm nghĩ món quà này tuy chất phác nhưng thực sự quá quý giá, khó tránh khỏi việc suy nghĩ miên man.
Phó Uyên ngồi ở ghế lái, nhìn bộ dạng Vu Duệ ôm chậu cây, nhịn không được cười nói: “Em rất được lòng người lạ thì phải, đi bàn công chuyện mà cũng có quà mang về.
So với anh, có vẻ em gây thiện cảm hơn nhiều.”
Vu Duệ nở nụ cười kiêu ngạo.
“Rõ ràng, đó là do em lớn lên xinh đẹp dễ thương, còn anh lớn lên cà lơ phất phơ, ai mà thích nổi anh chứ?”
“Anh cà lơ phất phơ, vậy mà em vẫn đồng ý đi theo anh, hàng đêm sênh ca, cày cấy không ngớt? Có phải do năng lực giường chiếu của anh hơn người nên em không buông tha được không?” Phó Uyên mặt dày hỏi.
Người đàn ông này, mở miệng ra toàn là lời lẽ lưu manh.
“Tại sao Lục Hoán lại tặng em thu hải đường màu đỏ mà không phải màu cam?” Phó Uyên thấy vẻ mặt khinh thường của cô, rất biết điều đổi đề tài.
“Thu hải đường màu đỏ là biểu tượng của sự may mắn và giàu có, còn được mệnh danh là phú quý mãn đường.” Vu Duệ tận tình giải thích.
“Phụ nữ các em không phải nên quan tâm đến tình yêu hơn là tiền tài sao?” Một câu nói ra còn mang theo mấy phần u oán.
“Họ vì yêu mà sống, còn em vì tiền mà sống.” Vu Duệ thẳng thắn đáp lời.
Phó Uyên chau mày, cái gì cũng không nói được nữa.
Hai người cùng nhau đi ăn cơm, sau đó mua vé lên đài quan sát nằm trên tầng 118 của tháp Thượng Hải ngắm cảnh bao quát toàn thành phố từ trên cao.
“Anh có ý tưởng gì về đám cưới bạc của ông Lục chưa? Ví dụ như là màu sắc chủ đạo, phong cách trang trí, bố cục hội trường?” Vu Duệ dõi tầm mắt về phía đường chân trời, nơi có những đám mây lớn đang lững lờ trôi.
“Anh nghĩ đối với một bệnh nhân, chúng ta chỉ cần làm đơn giản và mộc mạc là được rồi.” Phó Uyên choàng tay qua ôm eo Vu Duệ, không ngờ bị cô nhẹ nhàng đẩy ra.
Anh hơi mất tự nhiên thu tay về, ngay sau đó nghe thấy câu hỏi của cô: “Cây cối có màu gì?”
“Xanh lục.”
“Thế còn bầu trời?” Vu Duệ lại hỏi tiếp.
“Xanh lam.”
“Bệnh viện?”
“Trắng, em hỏi chi vậy?” Phó Uyên khẽ nhăn mặt, đầy một bụng thắc mắc.
“Ừm, còn váy cưới?”
“Trắng.”
“Em nghĩ bà Lục sẽ không thích màu trắng, bởi vì trong bệnh viện toàn một màu trắng xoá.
Một người quanh năm nằm trên giường bệnh có lẽ sẽ thích màu của bầu trời, màu của cây cỏ hoa lá.
Lúc nãy tham quan phòng bà Lục, em thấy chủ nhân của nó rất chú trọng việc phối hợp màu sắc, vậy nên chúng ta cần phải để tâm đến phương diện này, không nên làm qua loa.” Vu Duệ thao thao bất tuyệt một hồi, lúc quay đầu sang mới thấy Phó Uyên đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, bèn nhíu mày hỏi.
“Nhìn em làm gì?”
“Thấy em xinh đẹp, nhìn chút không được à?” Phó Uyên cười, một lần nữa choàng tay qua eo cô.
Vu Duệ liếc anh một cái sắc lẹm, lần này không thèm khách khí hất tay anh ra, nhấc giày cao gót thẳng lưng bước đi, vứt lại cho người phía sau một câu: “Em có một vài ý tưởng trong đầu rồi, tối nay nếu rảnh thì ghé qua văn phòng của em, em cho anh xem.”
…
“Đến rồi à?” Vu Duệ nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt lên.
“Em lấy bản thiết kế cho anh xem.”
“Ừm, cho anh xem thử đi.” Phó Uyên thản nhiên nói.
Vu Duệ mở ngăn kéo lấy file tài liệu đặt lên bàn, lơ đãng hỏi: “Không biết là ông Lục tổ chức đám cưới bạc hay là anh tổ chức nữa, sao ông ấy có thể trao cho anh toàn quyền quyết định chứ?”
“Bởi vì ông ấy tin tưởng vào năng lực chuyên môn của anh, không được sao?” Phó Uyên đi vòng qua bàn làm việc, đứng bên cạnh cô.
“Được, sao có thể không được chứ? Anh là nhà đầu tư mà, có thể không được sao?” Vu Duệ cười cười, đứng chống hai tay lên bàn, bắt đầu trình bày.
“Anh xem đi, đây là ba bản thiết kế hội trường, ba loại phong cách không giống nhau, nhưng cả ba đều có chủ đề chính là cây cỏ hoa lá, và sẽ không có sự xuất hiện của màu trắng.
Bản đầu tiên em đặt tên là ‘Secret Garden’ lấy cảm hứng từ chính khu vườn trong căn biệt thự của ông bà Lục.
Bản thứ hai là ‘Tropicana’ lấy cảm hứng từ khu rừng nhiệt đới.
Cuối cùng là ‘Semiramis’ lấy cảm hứng từ vườn