Thông tin truyện Phù Lam

Phù Lam

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

1,328

Trạng thái:

Đang cập nhật

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 13876 lượt

REVIEW TRUYỆN PHÙ LAM

 

Tên tác giả: Giá Oản Chúc
Thể loại: Hiện đại, nam nghiện x nữ giỏi võ, ngược (độc giả), HE
Tình trạng: Hoàn
-----

Văn án:

Doãn Tiểu Đao: “Sống cho tốt vào.”

Lam Diệm: “Anh sẽ không sống một mình.”

Nhắc nhở: Nam chính không tốt đẹp, ai có ảo tưởng với nam chính xin cân nhắc khi nhảy hố

Đây là câu chuyện về một cô gái cứu vớt một chàng trai.

-----

???? Đây là lần đầu tiên review truyện, vì bạn editor quá dễ thương, và cũng vì quá thích truyện của Giá Oản Chúc. Truyện của GOC nửa đầu truyện là ngược nữ, nửa sau truyện là sủng ngọt. Đừng bị tác giả "lừa" ở chương đầu tiên, bạn chịu khó đọc sẽ nhận ra nam chính trong truyện cực kỳ đáng yêu.

???? Doãn Tiểu Đao là cô con gái duy nhất của Hoành Quán , vì bảo vệ cho nơi tổ truyền không bị tháo dỡ, cô phải đi bảo vệ cho Lam Diệm trong vòng 3 tháng. Lam Diệm được giới thiệu đầu truyện là nhị công tử của Lam Thị, tên ăn chơi trác tán, gái gú, rượu chè, đàn đúm, hút chích, cái gì cũng dính vô, dĩ nhiên anh cũng được miêu tả là nhan sắc điên đảo chị em phụ nữ. Và bạn đừng lầm, anh nam chính ngoài cái mặt đẹp trai ra thì chỉ biết nấu ăn ngon, giỏi diễn trò và biết đánh đàn guitar, ngoài ra, ảnh không bằng cấp, không trình độ, không học vấn. Doãn Tiểu Đao cực kỳ giỏi võ nhưng thần kinh thô, kiệm lời, mê ăn, dáng người trung tính, tóc ngắn nên suốt ngày bị Lam Diệm gọi là “con đàn ông” hoặc thường xuyên nhất là “Đao thị vệ”. Nữ chính nhan sắc bị mẹ ruột gọt mài ra mần sao mà chỉ quẩn quanh 2 chữ “bình thường”( nghĩa là chỉ bình thường không thể bình thường hơn)

???? Xuyên suốt câu chuyện là những màn đối đáp giữa một “ông 8” lải nhải suốt ngày và một “cô đần” kiệm chữ hơn vàng, giữa một đầu bếp nấu ăn ngon tuyệt đỉnh và một cái máy nghiền thức ăn nhưng không bao giờ béo, giữa một anh nghiện ốm tong teo và một cô nàng thân hình rắn rỏi, cao ráo, quánh nhau, nhào lộn như phim kiếm hiệp. Rồi dần dần, tình cảm nảy sinh giữa hai người, đọc giả thì thấy hai người rõ ràng thương nhau mười mươi mà nam thì đánh chết không nhận, nữ thì cứ nói anh nam 9 cai nghiện rồi thì chị ấy nhất định sẽ thích (trong khi anh còn đang nghiện thì đã thấy chị thương ảnh quá chừng rồi còn gì).

???? À, mình không muốn spoil truyện nên chỉ giới thiệu về nhân vật thôi, dĩ nhiên anh nam 9 không chỉ là anh công tử nghiện hút bình thường. Ảnh có cả một quá khứ đau thương, vì bất đắc dĩ lại vướng vô ma túy nhưng vẫn giữ tâm trong sạch và thân thể cũng trong sạch nốt . Cái cách mà ảnh cưng nữ chính, chăm sóc nữ chính, ta nói nó ngọt lừ đứ đừ luôn, miệng mồm thì cứ “phắc phắc phắc” mà hành động thì che chở cho nữ chính khi gặp nguy hiểm, nấu cho con người ta ăn bất kể ngày đêm, chê người ta phiền nhưng không nỡ để cho người ta đói. Hành trình cai nghiện của ảnh mới đúng là ngược độc giả, coi thấy thương quá là thương. Cái cách mà tác giả miêu tả quá trình cai nghiện rất chân thật, không phải kiếu đôi ba dòng rồi thôi, đó thật sự là một cuộc chiến đấu giành lại nhân tính trước sự chi phối của cơn khát ma túy. 
À, cũng không thể bỏ qua dàn nhân vật phụ là gia đình của Doãn Tiểu Đao từ ông bà cho đến ba mẹ, sư huynh đệ. Coi mà cười như con điên, khiến đứa cùng nhà cứ hỏi mắc chứng gì cười suốt đêm khiến nó cứ nghĩ bị mớ sảng. Đọc truyện mà cứ nghĩ là nguyên cái Hoành Quán bị xuyên từ cổ đại về hiện đại vì không ai cư xử cho ra người thế kỷ 21.

???? Túm lại là truyện hay ở tính cách nhân vật và văn phong hài hước. Bạn editor thì edit mượt và có tâm. Tuy nhiên mình thấy mấy cái tình huống hắc bang, xử lý nội bộ, đấu đá thương trường, chém giết , còn hơi cạn, chưa hợp lý lắm! NHưng mấy cái đó chắc chỉ râu ria nên tác giả không khai thác nhiều, chủ yếu tập trung vào diễn biến tình cảm và quá trình cai nghiện của 2 nhân vật chính (Cái này thì mình thấy rất hay). Bạn hãy yên tâm nhảy hố và đọc truyện, đảm bảo sẽ không phí thời gian của bạn, bạn sẽ tủm tỉm cười vì sự ngọt ngào của nam nữ chính hoặc cười ngặt nghẽo vì cái sự ngố của “Đao thị vệ” và cái sự sự tin vô đối, nói dối vô địch của "Lam soái ca". Dĩ nhiên là kết ngọt ngào như mía lau đường phèn nấu nước mát.


Bình luận truyện