Lam Diễm quyết định! Chờ về đến nhà phải chửi Doãn Tiểu Đao một trận. Cái
gì miệng xấu, tốt mất linh xấu. Từ lúc cô nói "Lành ít dữ nhiều", điều
xấu một chuyện lại một chuyện, cái sau lớn hơn cái trước.
Sau khi bọn họ vừa ra khỏi phòng, trong lúc nhất thời không phân biệt được phương hướng.
Doãn Tiểu Đao nhớ rõ khi đến có nhìn thấy một đồng tiền và cây trúc đan
với nhau hình trăng lưỡi liềm. Vì thế cô nhìn xung quanh, chỉ về một
bên: "Bên này."
Lam Diễm hơi nghi ngờ cô, nhưng khi nhìn sang, đúng là có ấn tượng với
mấy món đồ mỹ nghệ treo trên tường. Vì thế hắn và cô đi về hướng đó.
Mới xoay người một cái.
Lam Diễm liền hối hận.
Phía đối diện, là một người tuấn tú tuyệt luân, xuất sắc, một thanh niên có khí thế thống trị thiên hạ. Tên gọi Lam Úc.
Nơi này là khách sạn hội nghị sáu tầng, không gian lịch sự tao nhã, ánh
đèn êm dịu. Chỉ là, chiếu vào mắt Lam Úc, lại lộ ra sự u ám hung ác nham hiểm. Hắn nhìn thấy Lam Diễm, khẽ cười: "Em trai, sao em lại chạy lên
đây? Vừa rồi ông nội còn hỏi anh, em đi đâu vậy."
Lam Diễm có hơi sợ sệt: "Anh trai... Em... Có chút việc..."
"Chút chuyện của em, ông nội đã biết rồi."
Lam Diễm sợ hãi: "Ông nội người có hay không __"
"Không có." Lam Úc cười nói: "Chỉ cần em cai được, chúng ta sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì."."
"Ôi ôi." Lam Diễm liên tục gật đầu: "Cám ơn anh, cám ơn ông nội. Cám ơn, cám ơn."
Lam Úc nhìn bộ dáng nhu nhược và hèn mọn của Lam Diễm, thân thiết nở nụ cười. Hắn đi lên trước, đang muốn đến vỗ vai Lam Diễm, thì có một bàn
tay chặn hắn lại.
Ánh mắt Lam Úc sắc bén đảo qua, sau đó ngây ra mấy giây.
Hắn là hiện tại mới nhìn rõ đó là Doãn Tiểu Đao.
Mấy lần trước thấy cô, cô đều là một thân đồ thể thao. Mà hôm nay âu phục giày da, hắn bỗng chốc không nhận ra được.
Tóc của cô ngắn hơn lúc trước, tăng thêm phần anh khí.
Lam Úc không hiểu là, chính mình thế nhưng nhớ rõ khuôn mặt của cô.
Cô không gọi là xinh đẹp, ưu điểm duy nhất, có lẽ chính là khỏe mạnh.
Nhất là đứng bên cạnh Lam Diễm đang có bệnh, đối lập càng thêm rõ ràng.
Vóc người cô có tỉ lệ, ngoại trừ bộ ngực bằng phẳng, những thứ khác có
thể nói là hoàn mỹ.
Lam Úc đã từng có rất nhiều kiểu bạn gái, dáng người nóng bỏng, khuôn
mặt đẹp, thế nhưng không một ai có thể làm cho hắn nhớ kỹ quá một tháng.
Doãn Tiểu Đao thì phá lệ, mà cô thậm chí không có sắc đẹp khuynh thành.
Lúc này Lam Úc đã quên có một người em trai bên cạnh, hắn nghe thấy
tiếng máu của mình đang sục sôi. Hắn cười mê hoặc, đôi mắt sâu xa thần
bí, chấn động tâm hồn.
Doãn Tiểu Đao không chút gợn sóng.
Lam Diễm ở bên cảm thấy rất phiền muộn. Lam Úc cười như vậy, nói thời
thượng một chút, gọi là tà mị điên cuồng. Nói trắng ra, chính là dâm
đãng. Lam Diễm rất ghét Lam Úc cười với Doãn Tiểu Đao như vậy.
Cũng may, cái cô ngốc kia hoàn toàn miễn dịch nụ cười tà mị của Lam Úc.
"Anh trai..." Lam Diễm mở miệng, thanh âm không dễ chịu lắm: "Em em muốn về nhà trước."
Lam Úc giật nhẹ caravat, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt Doãn Tiểu Đao:
"Em chỉ có chút tiền đồ. Ngày tốt như vậy, muốn làm ông nội không vui
à?"
"Em không thoải mái." Lam Diễm vô
cùng tủi thân: "Em muốn về nhà."
"Vậy em về đi."
Lam Diễm lập tức nở nụ cười: "Cám ơn anh."
"Nhưng cô ấy ở lại." Ánh mắt của Lam Úc nhìn chằm chằm Doãn Tiểu Đao, càng ngày càng không bình thường.
Lam Diễm ngẩn người: "Em còn muốn cô ấy đi theo... Em sợ đi đến nửa đường___"
"Lưu Phong." Lam Úc ngắt lời Lam Diễm.
"Có." Phía sau một người vệ sĩ tiến lên.
"Đưa nhị thiếu gia về nhà."
"Vâng. Nhị thiếu gia, mời."
Lam Diễm chớp mắt, nhìn Lam Úc: "Anh trai, anh giữ vệ sĩ của em làm gì vậy?"
Lam Úc một ánh mắt cũng không cho quẳng cho Lam Diễm: "Anh đã để lại một vệ sĩ cho em."
Lam Diễm đánh giá Lưu Phong, oán giận nói: "Anh là thay đổi không công bằng."
"Ngươi nói cái gì?" Không khí xung quanh Lam Diễm như muốn đóng băng, trong mắt đầy lạnh lùng, bắn thằng về phía Lam Diễm.
Lam Diễm rụt rè, thấp giọng nói: "Vệ sĩ của em còn kiêm chức bảo mẫu,
giặt quần áo, rửa bát, quét dọn, lau chùi, việc gì cũng có thể làm."
"A." Lam Úc đã không nhịn được sát khí: "Em muốn bàn điều kiện với anh ư?"
Lam Diễm liên tục xua tay, "Không có, không có. Em chỉ muốn tìm một người toàn năng như vậy."
"Lưu Phong." Lam Úc lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Diễm, "Sau này cậu đi theo Nhị thiếu gia."
"Vâng."
Lúc này, Doãn Tiểu Đao nhìn Lưu Phong, quả quyết nói: " Hắn không bằng
tôi." Dáng người Lưu Phong to gấp đôi cô, nhưng chỉ có cơ thể để làm gì? Cô ba lần là có thể quật ngã hắn.
Ánh mắt của Lam Úc một lần nữa trở lại trên mặt của Doãn Tiểu Đao: "Hả?" Trong mắt của hắn hiện rõ sự tàn nhẫn, thế nhưng khóe miệng lại nhếch
lên cười: "Thú vị."
Trong lòng Lam Diễm thầm than. Cô đầu đất này căn bản không hiểu nghe
lời đoán ý. Dáng vẻ của Lam Úc như muốn giết người, cô còn không hề
biết.
Nhưng cô có ngốc hay dại, Lam Diễm cũng phải bảo vệ cô. Hắn đặt tay lên vai Doãn Tiểu Đao: "Đừng nói mò."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, không nói.
Lam Diễm cười bồi: "Anh, cô chưa từng thấy việc đời, đọc mấy quyển tiểu
thuyết võ hiệp, liền cho mình là võ công hơn người. Anh đừng tức giận."
Tầm mắt Lam Úc xẹt qua tay Lam Diễm đặt trên vai Doãn Tiểu Đao.
Thái độ của Lam Diễm, từ lần đầu gặp Doãn Tiểu Đao, Lam Diễm liền phát
hiện. Lúc đó, Lam Úc có hơi kinh ngạc, nhưng không để trong lòng. Bây
giờ, thì không như thế nữa. Lam Diễm lại bảo vệ cô nhiều lần, đây không
phải là thái độ của một ông chủ. "Em trai, em thật tốt bụng."