Trung tâm mua sắm ở Hâm Thành, không khác gì với khu giao giữa thành thị và nông thôn.
Ngoại trừ mấy thương hiệu đại chúng, những thứ khác đều là hàng nhái không biết mọc từ đâu ra.
Lam Diệm dạo hết một vòng, cảm thấy mình không thể nào trở về sự nổi tiếng của Lam thị ấy nữa.
Nhưng mà, thế này cũng hay. Đồng nam về vỡ rậm, yên phận ruộng vườn vui. (1)
Hắn nhớ mẹ mình muốn hướng tới nhất là cuộc sống nơi thôn quê, mỗi lần xem được tiết mục nông nghiệp trên tivi, mắt bà liền mở to sáng lấp lánh.
“Lam Tứ, Trịnh tiểu thư muốn có một mẩu ruộng.”
“Lam Tứ, Trịnh tiểu thư muốn có một ngọn núi.”
“Lam Tứ, Trịnh tiểu thư muốn có một vườn trái cây.”
Nghĩ đến đây, Lam Diệm nghiêng đầu hỏi Doãn Tiểu Đao, “Đao thị vệ, nhà cô có ruộng không?”
Doãn Tiểu Đao thành thật nói, “Có.”
“Có núi không?”
“Có.” Ngọn núi phía sau Hoành Quán chính là của Doãn gia.
Thấy cô hai lần thừa nhận, hắn khẽ khàng truy hỏi, “Có vườn trái cây không?”
“Có.” Cây ăn trái của Hoành Quán, ra quả đặc biệt ngọt.
Lam Diệm nhìn lên bầu trời xanh trong trải dài.
Chẳng lẽ đứa đần này chính là do mẹ gửi đến cho hắn? Nếu là thật, phiền Trịnh tiểu thư người báo mộng có được hay không?
Còn nữa, không thể chọn một người có chút IQ hay sao!
—-
Chưa dạo được bao nhiêu, Lam Diệm đã cảm thấy không còn sức lực, thế là hắn lên đường hồi phủ.
Lộ trình của xe buýt có một trạm là trường học. Phía bên trạm xe, vừa hay là sân bóng của ngôi trường. Xuyên qua tường rào lan can nhìn sang, bên trong có học sinh đang reo hò.
Doãn Tiểu Đao nhìn đường chạy trong sân tập, xoay đầu lại nói, “Tứ Lang, anh phải bắt đầu vận động rồi.”
Hệ thống cơ thể của người nghiện bị ma túy tổn hại, opioid peptide nội sinh bị thiếu khuyết nghiêm trọng, mà cách để thúc đẩy opioid peptide sản sinh, một trong số đó chính là vận động. Nhưng mà, muốn tiết ra endorphine thì phải cần vận động cường độ trung bình thiên về cường độ mạnh, hơn nữa cần duy trì 30 phút trở lên.
(Opioid peptide: đại khái là chất giảm đau)
Với thể chất hiện nay của Lam Diệm, chạy mấy bước đã thở dốc rồi. Cho nên hắn không được tự nhiên ho vài tiếng, “Ăn cũng ăn không no, còn vận động.”
Doãn Tiểu Đao bình tĩnh nhìn hắn, “Tôi đưa anh đi luyện.”
Hắn phản bác, “Tôi là một người văn nhã, không luyện đánh đánh giết giết.”
“Không phải đánh đánh giết giết.” Cánh tay cô gập lại, gồng cơ bắp lên, “Là cường thân kiện thể.”
Ông chú ngồi ghế trước quay đầu lại nhìn cặp trẻ này, ánh mắt dừng lại trên bắp tay của Doãn Tiểu Đao.
Lam Diệm đập cánh tay của Doãn Tiểu Đao, thấp giọng trách mắng, “Nơi chốn công cộng, chú ý chừng mực.”
Cô bình bình nói, “Chúng ta bắt đầu luyện từ đơn giản.”
Lúc này, xe khởi động.
Lam Diệm nhìn ra sân bóng ngoài cửa sổ, nói không ra tâm tình gì. Miệng hắn “Ờ” một tiếng.
Bởi vì Doãn Tiểu Đao kiên trì kế hoạch vận động, hai người chỉ có thể xuống xe giữa đường, chuyển hướng đi đến trung tâm vận động, mua dụng cụ vật dụng.
Xong chuyện, Lam Diệm cảm thấy mình đồng ý quá ư là tùy tiện rồi.
Làm gì mà đơn giản vậy? Suýt chút mất nửa cái mạng của hắn rồi!
Doãn Tiểu Đao thì hay rồi, cái tạ tay nặng 8 ký vào trong tay cô, giống như một món đồ chơi vậy.
Lam Diệm vừa nắm lấy, thì cơ thể cũng muốn quỵ theo.
Doãn Tiểu Đao không ngờ hắn lại có thể yếu ớt đến mức độ này, cô đứng bên cạnh nói, “Một ngón tay của tôi cũng có thể đánh bại anh.”
“Xí!” Hắn ngồi phịch dưới đất, thở hổn hà hổn hển.
“Sức mạnh, thể lực, khả năng phối hợp, sức bền, tính ổn định của anh đều rất kém.” Cô kết luận.
“Không cần cô nhấn mạnh!” Thật sự là mệt chết hắn rồi, ngay cả rống lên một câu thế này cũng mệt.
Doãn Tiểu Đao lần nữa đặt ra kế hoạch vận động. Lúc cô nói cho Lam Diệm nghe, hắn phẩy tay, “Có cái gì thì ngày mai hẵng nói. Luyện nữa thì tôi chẳng hơi sức mà nấu cơm tối đâu.”
Nghe thế, cô liền gác kế hoạch lại.
Cô nửa nằm sấp trên tấm đệm yoga bên cạnh hắn, hiếu kỳ hỏi, “Tứ Lang, buổi tối anh nấu cái gì cho tôi ăn?”
Hắn khẽ lườm cô một cái, “Không phải cho cô ăn, là cho mình tôi ăn. Làm cho rõ thứ tự đi.”
Hai tay Doãn Tiểu Đao nâng má, ngoẹo đầu, “Vậy buổi tối anh nấu gì cho tôi ăn?”
“…” Lam Diệm từ bỏ việc nói chuyện với cô. Hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Hai năm nay hắn chẳng tập luyện gì mấy, ban nãy cả một cái chống đẩy cũng làm không được. Nhớ lúc trước hắn là một câu trai khỏe mạnh ngày ngày cũng luyện tập. Bây giờ, lại rơi vào cái tình cảnh này.
May mắn là dạo này Lam thị không rảnh để quan tâm đến hắn, nếu biết hắn đang cai nghiện, bọn họ sẽ cuống cuồng thế nào đây.
Doãn Tiểu Đao nửa ngày không động tĩnh gì, Lam Diệm mở mắt ra.
Thì lại nhìn thấy cô đang chồng chuối ở bên cạnh, dường như cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Phần ngực của cô không còn bằng phẳng nữa. Dáng người đó, thật sự là nóng bỏng. Chỗ nên to thì to, chỗ nên mảnh thì mảnh. Hơn nữa, càng ngắm lâu, cô cũng thật sự rất dễ nhìn.
Lúc này, miệng Lam Diệm cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Trịnh tiểu thư, Lam đại ca, đứa con dâu này, hai người vừa lòng chứ?
—-
Buổi chiều, Lam Diệm có chút không khỏe, ngực cứ buồn bực, đầu vẫn còn đau.
Sau khi vào nhà bếp, hắn dần dần không để ý những triệu chứng này nữa.
Từ nhỏ Lam Diệm đã bận bịu một ngày ba nữa. Ở trong nhà bếp là thú vui của hắn. Hắn rất hưởng thụ quá trình nấu nướng, chuyện đó khiến hắn thấy bình yên.
Hắn không thích làm món Tây lắm. Ngày trước ở nước ngoài, hắn đều đi làm thêm ở nhà hàng món Trung.
Nhưng hôm nay vì để quân bình cho 16 miếng thịt vụn của buổi trưa, hắn đã làm hai đĩa to bít tết. Tất cả đều là thịt. Phối hợp với súp bí đỏ đội mũ (2), sa lát nấm, gà nấu ô liu. Cuối cùng, là món cơm chiên hải sản Doãn Tiểu Đao đã mong chờ từ lâu.
Doãn Tiểu Đao căn bản không chờ đợi nổi, trong nhà bếp cứ dán mắt vào cái chảo trên bếp lò.
Cô cảm thấy cơm hắn xào trông ngon ơi là ngon, còn nhìn ngon miệng hơn cả món sư phụ bếp ăn của Hoành Quán làm nữa.
Lam Diệm liếc xéo cô một cái, “Lau nước miếng đi.”
Doãn Tiểu Đao nâng tay lên, nhìn hạt cơm lăn qua lộn lại trong chảo.
Hắn thích cô. Hắn mua quần áo cho cô. Hắn còn làm cơm chiên cho cô.
Trong lòng cô đầy ăm ắp niềm yêu thích, nhưng cô không biết làm thế nào để biểu đạt tâm tình này.
Trước đến nay, Doãn Tiểu Đao tiếp xúc nhiều nhất là nam giới trong Hoành Quán. Có ông nội, ba, em trai và các sư huynh sư đệ của cô. Nhưng trước nay chưa từng có một người đàn ông khiến trái tim cô vui thích như Lam Diệm thế này. “Tứ Lang, anh vận động cho tốt. Cơ thể khỏe rồi, chúng ta sẽ có thể yêu thích lẫn nhau.”
“Ai thèm chứ.” Trên mặt Lam Diệm hiện ra vẻ khinh thường.
Cô nhìn hắn xới cơm chiên vào đĩa. “Anh làm cơm chiên cho tôi, nói rõ rằng anh thật sự rất thích tôi.”
“Con khỉ!” Hắn giận rồi, “Cơm chiên là cơm chiên, thích là thích, hai cái chẳng có quan hệ nhân quả gì hết ráo.”
“Nếu như anh không thích tôi, vậy tại sao anh lại làm cơm chiên cho tôi?”
“…” Tại sao à? Hắn làm gì mà biết được tại sao chứ? Cái logic vô nghĩa gì thế này. Lam Diệm hít sâu một hơi, “Cô im miệng,