Lam Diệm đến thành phố S không phải vì để ôn lại chuyện cũ với dì Thẩm, thế nên hắn đã khéo léo từ chối lời mời giữ khách của bà.
Hắn xuyên qua mấy con hẻm, tìm được một cửa hàng nhỏ để hỏi đường.
Mấy năm nay, theo cùng tiến trình đô thị hóa, thôn nội thành này có kha khá chủ nhà đều đã xây mới lại nhà cửa. Tuy nhiên, Tiêu gia mà hắn muốn tìm, từ một căn nhà bốn tầng mới xây, nay đã dời đến căn nhà trệt rách nát.
Tiêu Đông Khang. Tuổi còn trẻ đã dính vào ma túy. Ba lần ra vào trại cai nghiên. Lần nào ra không được bao lâu cũng bị tái nghiện.
Năm đó, nếp sống khu quanh đây rất tệ, trong thùng rác ngày nào cũng thấy ống tiêm kim chích. Tiêu Đông Khang không cách nào để bản thân không tái nghiện. Chỉ cần mỗi khi nhìn thấy kim tiêm, gã giống như bị điện giật vậy, không tài nào áp chế được cơn thèm khát trong lòng mình.
Cha mẹ của gã tâm tàn ý lạnh, đã bỏ cuộc. Hai cụ bán căn nhà, đưa đứa con nhỏ rời khỏi thành phố S.
Để lại Tiêu Đông Khang một mình, không bị ràng buộc, hút càng thêm quá đà.
Bởi vì không tiền, gã bắt đầu buôn thuốc phiện để nuôi việc hút chích của mình. Sau này thì bị bắt.
Lúc cảnh sát xuất hiện, Tiêu Đông Khang không giao dịch bán hàng, bị xử là tội tàng trữ ma túy. Nhưng gã ta giữ số lượng chỉ có một hai gram, bị xử không nặng. Hơn nữa gã còn chủ động nhận tội, khai ra hai phần tử buôn ma túy trên một cấp, cho nên bị đưa vào trại giáo dưỡng để cai nghiện.
Lần này trở về, an phận được hơn ba năm.
Nhưng cuối cùng vẫn bị tái nghiện, hơn nữa còn mắc bệnh AIDS.
Trong suy nghĩ của người bình thường, không thể nào tưởng tượng được tại sao những con nghiện lại phải dùng chung ống kim. Nhưng Tiêu Đông Khang hiểu rất rõ, khi trong đầu toàn bộ chỉ mong muốn có được kim tiêm, tính mạng cũng có thể không cần đến nữa. Có lúc đầu kim còn dính máu người khác, gã toàn coi như không nhìn thấy.
Những con nghiện ở khu gần đây đến 50% đều bị bệnh AISD. Nguồn gốc là ai, mọi người đều không biết.
Tiêu Đông Khang từng tự sát hai lần. Nhưng không chết.
Bây giờ gã ta, vừa trị bệnh, vừa chờ chết.
Lam Diệm vỗ vỗ cánh cửa sắt nhà Tiêu gia.
Nửa ngày trời chẳng lời đáp lại.
Lam Diệm mở khóa, đẩy cửa.
Trong nhà đang mở đèn, có một người đàn ông ngồi trên ghế đến ngây người, thẳng tắp đối diện với phía cửa. Nhưng gã ta dường như không nghe thấy tiếng cửa, cũng không nhìn thấy Lam Diệm, đôi mắt trống rỗng không chớp lấy một lần.
Doãn Tiểu Đao nhìn qua, trong lòng kinh hoàng.
Người đàn ông đó, mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng bẩn thỉu, thân mình còng xuống, gầy ốm như bộ xương, tiêu cự tản mác, phần ngực để trần phía trước đầy những mụn nước.
Lam Diệm ở bên cạnh giải thích, “Hắn ta nghiện hút.”
Doãn Tiểu Đao tiếp tục đánh giá Tiêu Đông Khang. Tuy rằng trên tivi có đưa tin về tình cảnh thê thảm của những người nghiện, nhưng cơn sốc khi tận mắt nhìn thấy khiến cô càng thêm chấn động.
Lam Diệm nâng cao âm lượng, “Tiêu Đông Khang.”
Tiêu Đông Khang cuối cùng cũng chớp mắt, “Ai?”
“Lam Diệm.”
“Lam Diệm?” Tiêu Đông Khang nói chuyện rất chậm. Gã ta nhíu mày, cố nhớ lại cái tên này. “Lam Diệm…”
Lam Diệm nhếch môi cười, “Chúng ta không quen nhau.”
Tiêu Đông Khang nhìn thanh niên mắt xanh trước mặt, bỗng nhớ ra. Đời này gã ta chẳng quen được mấy người có đôi mắt xanh cả.
Lam Diệm. Năm đó theo ở cùng với một người phụ nữ họ Trịnh, ở trong căn nhà lầu ba tầng nơi phố ngoài.
Nghe nói cậu ta và người phụ nữ họ Trịnh có quan hệ mẹ con. Chỉ là nghe nói. Bởi vì chẳng ai nghe Lam Diệm gọi người phụ nữ họ Trịnh là “Mẹ”, cậu ta luôn chỉ gọi là “Trịnh tiểu thư.”
Nhưng Trịnh tiểu thư thề thốt rằng, đây là đứa con trai ruột 100% của cô.
Ai không tin, cô sẽ cự với người đó. Cự hết cả hàng xóm xung quanh, độc cô bất bại. Sau này không ai cùng cô cự nữa, ngược lại, cô trở nên cô quạnh.
Năm đó, Trịnh Tiểu Thư và Lam Diệm ở nơi này rất nổi tiếng. Bởi vì cô và cậu đều có dáng vẻ rất xinh đẹp, nét đẹp hoàn toàn không hợp với cái thôn nội thành này.
Lúc đó Tiêu Đông Khang đang buôn thuốc phiện. Gã ta từng mang ý xấu, muốn để cho Trịnh Tiểu Thư nghiện ma túy. Nếu như thế, bản thân gã liền có thể dùng thuốc phiện để khống chế và chiếm giữ người phụ nữ xinh đẹp này. Nhưng đều không thành công.
Sau này, vào lúc gã ta trù tính để cho Trịnh Tiểu Thư hút hơi thứ nhất, thì bị cảnh sát bắt tại trận.
Lúc đó Lam Diệm khoảng chừng 12, 13 tuổi, gương mặt cười ngây thơ. Thế nhưng, Tiêu Đông Khang cảm thấy, đằng sau dáng vẻ ngây thơ của đứa trẻ này, có thứ u tối cực kỳ thâm trầm. Tiêu Đông Khang sợ thằng bé này.
Lúc Tiêu Đông Khang ở trong trại giáo dưỡng, có nghe Mẹ Tiêu nói, Lam Diệm và Trịnh tiểu thư đã dọn đi rồi. Không ai biết họ dọn đi nơi nào.
Chuyện đã cách nhiều năm, Lam Diệm đột nhiên xuất hiện trước mắt gã ta. Vẫn là đôi mắt xanh thẳm, vẫn là nụ cười rực rỡ.
Tiêu Đông Khang không khỏi sởn gai ốc, “Cậu… đến đây là gì?”
“Tôi nghe ngóng một chuyện.”
“Chuyện… gì?”
Lam Diệm hơi nghiêng người, “Tôi muốn mua chút đồ, có đường nào không?”
Tiêu Đông Khang đột nhiên cười lên, kéo kéo chiếc áo ba lỗ của mình, để lộ ra chỗ phát ban rỉ ra máu lẫn mủ. “Tôi dã không làm chuyện đó từ lâu rồi.”
Lam Diệm nhướng cao mày, “Vậy ông cai chưa?”
Đáp án là phủ định. Tiêu Đông Khang run run bờ môi, nói không ra lời. Cho dù thân thể gã ta đã nát đến mức độ này, nhưng gã cũng cai không dứt được ma túy.
Cuối cùng, Tiêu Đông Khang cho Lam Diệm một số điện thoại.
Tiêu Đông Khang nói không ra bản thân mình có tâm tình gì, có lẽ là vui vì thấy người gặp nạn.
Lam Diệm nghiện hút rồi. Giống y như gã, nghiện hút rồi. Tướng mạo xinh đẹp thì thế nào, cuối cùng cũng biến thành người không ra người, ma không ra ma.
Sự không cam lòng lúc trước của Tiêu Đông Khang dường như hôm nay đã tìm thấy được cân bằng, thế là gã cảm thấy nhất thời có tinh thần, hỏi một vấn đề quấy nhiễu gã đã nhiều năm, “Trịnh Tiểu Thư đâu?”
“Chết rồi.” Mắt Lam Diệm nhìn vào dãy số trên tờ giấy.
Sức sống vừa khôi phục được của Tiêu Đông Khang đột nhiên tan mất, “Chết… rồi? Làm sao lại chết?”
“Con người đều sẽ chết.” Lam Diệm cười đến là cổ quái, “Ông không phải đang cận kề cái chết sao?”
Tiêu Đông Khang té ngã trên ghế, “Cô ấy… làm sao lại chết?”
Lam Diệm không trả lời, xoay người đi ra ngoài cửa.
Doãn Tiểu Đao đi theo.
“Lam Diệm.” Tiêu Đông Khang thở hổn hển, “Cậu cũng sẽ chết…”
Lam Diệm dừng bước chân, xoay người lại cười, rất rạng rỡ, “Nhưng sẽ trễ hơn ông rất nhiều rất nhiều năm.”
—-
Cho đến khi ra ngoài thôn, Lam Diệm mới hỏi Doãn Tiểu Đao, “Cô có gì cần hỏi không?”
Doãn Tiểu Đao suy nghĩ, “Anh từng ở nơi này?”
“Ở chưa được một năm.” Hắn