Khinh khí cầu bay qua hòn đảo.
Lam Diệm nhìn mảng trời mênh mông phía trước, nói một câu, “Đao thị vệ, làm sao đây? Em lại không thể thích tôi rồi.”
“Gió lớn quá, anh nói gì tôi nghe không rõ.” Doãn Tiểu Đao rất bình tĩnh.
Hắn tiến gần đến mặt cô, thấp giọng nói, “Tôi nói là, tôi sợ độ cao.”
Cô vội vàng ôm chặt lấy hắn.
Cái ôm này, càng hiểu rõ thêm sự gầy gò của hắn.
Khinh khí cầu chầm chậm đáp xuống bãi cỏ công viên cách hòn đảo hai kilomet.
Lúc gần đến đích, Doãn Tiểu Đao nhảy xuống trước tiên, sau đó cô xoay người lại, giang rộng hai tay, “Tứ Lang, tôi sẽ đón anh.”
Lam Diệm cười cười, tránh khỏi chỗ của cô, nhảy xuống.
Cô không để ý sự tránh né của hắn. Đợi khi hắn đứng vững, cô đi đến ân cần nói, “Anh có bị đau ở chỗ nào không?”
Hắn lắc đầu.
Từng trận đau đớn của cơ thể thua xa cơn đau nhói trong lòng. Cô nàng ngốc này đã biết hắn tái hút rồi.
May mắn lớn nhất đời này của Lam Diệm, chính là gặp được Doãn Tiểu Đao. Hắn nghĩ, sẽ chẳng có người thứ hai đối với hắn cố chấp như cô thế này. Hắn bị ngập sâu trong vũng bùn cũng được, rơi xuống địa ngục cũng thôi, chỉ chớp mắt, hắn đã có thể nhìn thấy cô. Từ đầu đến cuối cô luôn kiên định kéo hắn chạy về phía trước, nhưng hắn, lại nhiều lần phụ tấm lòng của cô.
Lam Diệm không chú ý đến những suy nghĩ trong lòng, hỏi, “Đao thị vệ, cô có bị thương ở đâu không?”
“Không có.” Trèo thang dây đều là mấy chuyện cỏn con.
“Làm sao lại chọn cách thức nguy hiểm thế này, bọn chúng có súng cả đấy.” Một viên đạn tùy tiện bay đến là khinh khí cầu xong phim.
“Có súng thì sao nào?” Ông già điều khiển khinh khí cầu vững vàng đáp xuống, bẻ lại, “Có súng mà bắn không trúng có cả đống.”
Lam Diệm nhìn sang ông già.
Thấy ánh mắt của Lam Diệm mang vẻ nghi ngờ, ông già chống hông nói, “Tôi nói cho cậu biết, tôi ở tổ khinh khí cầu này mấy năm rồi, chưa có hành khách nào xảy ra chuyện đâu. Cậu lên khí cầu của tôi thì tôi chịu trách nhiệm với an toàn thân thể của cậu, cái này gọi là đạo đức nghề nghiệp.”
“Cám ơn ông. Nhưng mà nơi đó sau này vẫn nên bớt đến ạ.”
“Hừ.” Ông già nhíu mày, “Một người đàn ông mà cứ rụt rè sợ sệt. Cậu hỏi cô bé này thử, xem có sợ đám xã hội đen đó không.”
Doãn Tiểu Đao lành lạnh, “Không sợ.”
“Xem đi.” Ông già bật ngón tay cái với cô, “Vẫn là cô bé này có khí phách.”
Lam Diệm trợn trắng mắt, “Nếu muốn chết thì cứ việc đi đi.”
“Này này.” Ông già giận dữ trợn mắt, nói với Doãn Tiểu Đao, “Đây là đối tượng của cháu hả? Thái độ với người lớn tuổi tồi tệ lắm nhá. Không qua ải!”
“Đao thị vệ, đi thôi.” Lam Diệm không muốn dây dưa, một ngày một đêm hắn không ăn cơm rồi, bây giờ rất đói.
“Chu gia gia, tạm biệt.” Doãn Tiểu Đao rất lễ phép chào từ biệt.
Lam Diệm liếc mắt qua, xoay người liền đi khỏi.
Ông già cười ha hả, “Sau này muốn đi khinh khí cầu nhớ đến tìm ông nhé.”
“Vâng ạ.” Doãn Tiểu Đao nói xong, đuổi theo Lam Diệm.
Lam Diệm đi mấy bước, quay đầu nhìn lại ông già kia. Ông cụ đang thu dọn dây nhợ của khinh khí cầu, động tác rất thành thạo.
Lam Diệm hờ hững, “Cô quen ông cụ đó à.”
“Là kẻ thù của ông nội.”
“Kẻ thù?”
“Quên mất là vì chuyện gì mà kết thù rồi, ông ấy có thể đánh tay đôi với ông nội.” Doãn Tiểu Đao giải thích, “Nghe nói tôi có chuyện phiền não, Chu gia gia lập tức giúp đỡ.”
“Thế này là kẻ thù gì chứ?” Lạm dụng từ ngữ.
“Ông nội và Chu gia gia đều nói họ là kẻ thù của nhau.”
“…” Lam Diệm không còn lời gì để nói, “Sao tôi không có kiểu kẻ thù thế nhỉ?”
Vào tối ngày hôm nói câu đó, Lam Diệm phát hiện, hóa ra mình cũng có một “kẻ thù” chân thành.
—-
Lam Diệm thật sự đói đến hoảng rồi, thế là hắn cùng Doãn Tiểu Đao đến một tiệm thịt nướng tự phục vụ. Thịt nướng thịt nướng, đều toàn là thịt. Lưỡi bò, sườn cừu, ba chỉ heo, xương sụn gà.
Lam Diệm tuy rằng đói, nhưng không mấy thèm ăn. Sau khi lót bụng một chút là hắn không ăn nữa, cả quá trình chỉ nướng thịt.
Hai cô gái bàn bên nhìn thấy, khen ngợi, “Săn sóc quá đi!”
Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao đã quen với việc này.
Doãn Tiểu Đao cảm thấy hắn lo liệu việc ăn uống của cô là chuyện rất bình thường.
Không khéo, Lam Diệm cũng nghĩ như thế.
Về vấn đề ai làm đầu bếp chính, hai người họ cực kỳ nhất trí.
Doãn Tiểu Đao ăn từng miếng to thịt.
Sau bốn đĩa thịt, Lam Diệm hỏi, “Đủ no chưa?”
Doãn Tiểu Đao thành thật lắc đầu. Cô cảm thấy mình còn có thể ăn thêm bốn đĩa nữa.
Thế là Lam Diệm thêm năm đĩa thịt.
Hắn không ăn thêm miếng nào nữa, yên lặng suy nghĩ chuyện thối của Lam thị.
Lam Nhị sẽ rất nhanh chóng phủi sạch tin hút ma túy, chắc hẳn gã ta còn làm qua không ít chuyện xấu, lần này đều có thể đổ hết sạch tội.
Nhưng mà, thế sự hay thay đổi, Lam Nhị chưa chắc có thể như ý nguyện.
Lam Diệm dựa vào lưng ghế, ngáp dài một cái. Điểm khác biệt lớn nhất của hắn hiện giờ và hắn trước kia chính là, hiện tại hắn không phải sống không còn gì lưu luyến nữa rồi.
—-
Lam Diệm trở về chỗ ở nơi Thương Thành.
Hắn đến đây chỉ là lấy lại vài thứ của mình.
Một cái ống đựng tiền cũ kỹ, một cái đĩa từ. Không còn gì khác nữa.
Căn phòng này không phải của hắn. Quần áo giày dép trong này, đều là của “Nhị thiếu gia”. Mà từ giây phúc Lam Nhị xuất hiện, thế thân không còn ý nghĩa gì nữa.
Sau khi ra khỏi đảo, Lam Diệm một đường quang minh chính đại. Lam Nhị không muốn Lam Diệm chết, cho nên không phái người đuổi theo. Vả lại, Lam Nhị đã chắc chắn rằng Lam Diệm chỉ là giãy dụa khi sắp chết thôi.
Lam Diệm đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, “Đao thị vệ, có thuốc không? Đầu tôi đau quá.”
Doãn Tiểu Đao lấy từ trong hành lý ra một cái hũ lớn, “Ông nội nói sắc thuốc phiền phức, ông mài thành bột thuốc rồi.”
“Mới gửi đến?”
“Ông nội gửi cho Chu gia gia, Chu gia gia chuyển lại cho tôi.”
Lam Diệm hơi ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng đứa ngốc như cô ở Thương Thành này không nơi nương tựa.”
“Tôi có Tứ Lang.” Chỉ cần theo cạnh bên hắn, thì cô sẽ không phải là không nơi nương tựa nữa.
Lam Diệm cười cười. Hắn cảm tạ ông trời xiết bao, ban tặng cho hắn một đứa ngốc thế này. Cô vẫn không hỏi hắn việc tái hút. Hắn hiểu, cô không buông bỏ hắn.
Hắn vừa thích mà lại vừa đau lòng. Nếu như hắn là một chàng trai khỏe mạnh, hai người họ hẳn là đã ngọt ngào lắm rồi. Nhưng mà trong hiện thực, con đường phía trước dài đăng đẵng.
Lam Diệm nhớ lại một chuyện, “Đao thị vệ, nhiệm vụ của cô sắp đến kỳ hạn rồi.” Cô đến bên hắn đã được hai tháng rưỡi. Lam Nhị và Chú Lam tính toán thời gian chuẩn thật.
“Đúng thế. Anh bình bình an an, nhiệm vụ của tôi sẽ kết thúc.” Trong lòng Doãn Tiểu Đao cũng nhung nhớ mảnh đất Hoành Quán.
“Cô đã hoàn thành rồi.”
“Ừm. Nhưng tôi phải ở lại bên Tứ Lang.” Cô nghĩ, ông nội bà nội, cha và mẹ hẳn đều sẽ ủng hộ cô.
“Tôi không phải Nhị thiếu gia của Lam gia.”
“Tôi biết, Tứ Lang là Tứ Lang.”
“Đồ ngốc.” Thế nhưng hắn thích cô gái ngốc nghếch thế này.
Lam Diệm uống xong thuốc, hiệu quả đến khá chậm. Hắn cần phải nằm một chút.
Doãn Tiểu Đao ngồi bên mép giường, xoa nhẹ giúp hắn.
Lam Diệm nhắm mắt lại, nơi sâu trong tủy não một cơn đau rút. “Lại phải làm lại từ đầu rồi.”
“Ừm.” Doãn