Doãn Tiểu Đao đã biết từ sớm, Lam Diệm mà lần đầu gặp gỡ, tâm như tro tàn.
Cô kéo lấy hắn không buông, nên hắn mới không hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
“Tứ Lang, tôi sẽ không bỏ anh lại đâu. Chúng ta sẽ hạnh phúc mỹ mãn.” Lá xăm nhân duyên cô cầu kia, vẫn luôn được giữ gìn cẩn thận.
Lam Diệm vươn tay phải ra, nói chuyện khó mà nghe được, “Đao thị vệ, em nhất định phải luôn ở bên tôi.”
“Được.” Doãn Tiểu Đao nắm lấy tay của hắn, thận trọng nói, “Lời hứa quân tử nặng nghìn vàng.”
Giây phút này Lam Diệm chưa ngờ tới rằng, người vứt bỏ đối phương trước, là chính hắn.
—-
Ngày hôm sau, ánh dương rạng rỡ, bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây.
Lam Diệm thức dậy từ sớm.
Tối qua hắn ngủ không tệ.
Nhưng hắn rất rõ ràng, đó không phải do thuốc của Doãn gia gia, mà bởi vì ma túy mà hắn hút.
Số thuốc phiện này, là hắn mua từ số điện thoại mà Tiêu Đông Khang cho.
Quá trình rất thuận lợi. Đối phương còn nói Tiêu Đông Khang đã dặn trước với gã ta.
Lúc đó Doãn Tiểu Đao đi xếp hàng mua vé xe lửa.
Lam Diệm có khoảng 2 tiếng đồng hồ để hành động. Hắn bày tỏ nguyện vọng sẽ ra giá gấp đôi để mua hàng với đối phương, điều kiện chỉ có một, chính là nội trong nửa tiếng đồng hồ phải có hàng.
Đối phương bảo hắn đến một phòng khám ở Thương Thành đợi tin tức.
Lam Diệm lập tức bắt xe chạy đến đích.
Trong phòng khám đó ngồi đầy người, thần sắc đều chán chường vô cùng. Vừa nhìn đã biết có gì không đúng.
Lam Diệm âm thầm quan sát, liền có phát hiện mới.
Phòng khám này ngoài mặt là làm ăn đứng đắn, thuộc về kiểu phòng khám cai nghiện. Thuốc bán cho đại bộ phận những người nghiện là toa thuốc cai nghiện methadone. Đây là loại thuốc thuộc về chủng thuốc gây nghiện bị nhà nước quản lý nghiêm ngặt, ngoại trừ những phòng khám đặc thù thì những nơi khác đều không được bán. Hơn nữa methadone cũng có tính lệ thuộc, người nghiện phải được bên công an lập hồ sơ thì mới được mua thuốc.
Nhưng mà, phòng khám này rất loạn, tùy tiện mua cũng được.
Lam Diệm ngồi chưa được bao lâu, tên buôn lậu bên thành phố S gửi tin nhắn tới, nói lên lầu hai tìm một người tên Lông Gà.
Lam Diệm đi lên.
Lông Gà và hắn so ám hiệu, rồi đưa cho hắn bốn gói heroin nhỏ.
Lam Diệm cám ơn rối rít, tinh thần lúc đó, buồn nản đến khác hẳn những người nghiện hút ở dưới lầu.
Lông Gà cười nhạo mấy câu, vội đuổi Lam Diệm đi.
Lam Diệm trốn ở nhà vệ sinh cuộn mấy điếu thuốc, sau đó lập tức đón xe đến trạm xe lửa, tụ họp cùng Doãn Tiểu Đao.
Lúc này, ngoài cửa sổ vọng vào một tiếng gà gáy.
Lam Diệm ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn đồng hồ một thoáng.
Buổi chiều hôm qua hắn lên cơn nghiện. Chỉ e hôm nay đến giờ lên cơn, hắn không thể tìm cớ để lánh mặt.
Vì lý do an toàn, Lam Diệm hút một điếu trước.
Xong hai điếu thuốc, hắn nửa dựa trên giường, mắt mơ màng, tiêu cự tản mác.
Dường như hắn nghe thấy Trịnh tiểu thư đang nói chuyện, “Lam Tứ, ngày nào con cũng cười, cười mệt mỏi quá.”
Ai mà không mệt chứ.
Lam Diệm thuận thế ngã xuống giường, nhắm mắt lại, giống như sắp ngủ.
Hắn cũng rất mệt.
Cũng may Thẩm Tiệp đã xuất hiện, còn là một cảnh sát.
Lam Diệm chuẩn bị giao chứng cứ Lam thị buôn lậu thuốc phiện cho Thẩm Tiệp, còn bản thân thì đến cục công an báo án, tự nguyện cai nghiện, sau đó thì trở về Hoành Quán này, hàng ngày chiên một thùng cơm lớn cho đám ngố kia ăn.
Hắn… Chắc là có thể cai nghiện được nhỉ…
Lần nữa trải nghiệm những ngày tháng sống không bằng chết… Chắc là vẫn có thể thành công mà. Bởi vì có đứa ngốc đó, còn có một đám bạn bè thân thích đầu đất. Một đám lớn đầu đất quây xung quanh hắn.
Hắn sẽ thành công.
Chuyện tái hút bây giờ, chỉ là một chút ngăn trở mà thôi.
Hắn sẽ vượt qua được.
Lam Diệm vẫn mãi nói với chính mình như thế.
Tuy rằng hắn biết, sở dĩ phải từng câu từng câu thôi miên bản thân, là bởi vì sâu trong đáy lòng hắn tồn tại nỗi nghi nhờ.
Lúc tư tưởng bay xa, Lam Diệm lại ngủ thiếp đi.
Thứ đánh thức hắn là cú điện thoại của Thẩm Tiệp.
Lam Diệm ôm lấy chăn mền không muốn dậy. Hắn mơ màng mò được điện thoại, mắt khép một nửa, “Alo…”
“Tôi là Thẩm Tiệp.”
Lam Diệm lập tức tỉnh táo.
Sau cuộc điện thoại ngắn gọn, hắn ngồi dậy cả một hồi lâu.
Sau đó thì xuống giường.
Hắn thấy trên ghế có để quần áo sạch sẽ, biết rằng Doãn Tiểu Đao đã qua đây.
Lam Diệm soát lại một lần những chuyện mà mình phải làm, sau đó đi ra ngoài hành lang.
Phòng ở của Hoành Quán đều trên lầu hai lầu ba, bên ngoài hành lang là một sân nhỏ phơi nắng.
Lam Diệm đánh răng rửa mặt xong, đi xuống lầu.
Sân nhỏ hong đầy bốn sào quần áo.
Hắn nhìn những món quần áo đó, cười cười.
Lam Diệm hy vọng những tháng năm sắp tới, bản thân cũng có thể sống cuộc sống an bình thế này. Không như thành phố lớn phồn hoa huyên náo, đây chính là chốn bồng lai tiên cảnh mà hắn vẫn mãi luôn kiếm tìm.
—-
Lam Diệm ra khỏi sân nhỏ, nhìn thấy bãi luyện công có mấy người đang đấu với nhau.
Một thân hình đen tuyền, là Nhị sư huynh.
Một người khác trường sam trắng tuyết, là Tam sư huynh.
Ngày trước, thỉnh thoảng Lam Diệm có thấy qua thi đấu võ thuật. Những động tác trong cuộc thi đều đã được diễn tập qua, so với những gì nhìn thấy bây giờ, cảm giác không giống nhau lắm.
Nhị, Tam sư huynh thật sự là đang nghênh chiến đối phương, mỗi chiêu thức đều là ngẫu hứng.
Lam Diệm không hiểu võ thuật, nhìn không ra được chiêu gì thức gì, nhưng hắn thừa nhận, động tác của hai người này rất đẹp mắt.
Vẻ mặt của Nhị sư huynh rất lạnh lùng.
Tam sư huynh thì mặt cười nham hiểm.
Chiêu cuối cùng, hai người cách nhau hai mét, đứng đấu lưng.
Đứng im trong vài giây.
Sau đó, tiếng nói lạnh như băng của Nhị sư huynh vang lên, “Hoành Quán, Phương Cách.”
Tam sư huynh nhìn về phía bên phải một cái, rũ mắt nói, “Hoành Quán, Hàng Tây.”
Lam Diệm, “…” Hình như hắn hiểu ra gì đó.
Quả nhiên, Tiểu Ngũ chui ra, phất tay, “Tam sư huynh, khí thế của huynh không đủ.”
Tiểu Lục cũng nhao nhao ở phía sau, “Tam sư huynh, huynh giả quá đi.”
Tiểu Ngũ chỉ chỉ Nhị sư huynh không chút nhúc nhích, “Như thế kia mới có phong độ của võ lâm cao thủ chứ.”
Tiểu Ngũ gật đầu thật mạnh, “Nhị sư huynh sau này cứ lên sàn thế nhé.”
“Tam sư huynh, huynh với Nhị sư huynh chênh lệch nhau quá nhiều, sau này cùng Đại sư huynh luyện tập tư thế lên sàn đi.”
Tam sư huynh không kiên nhẫn, liếc nhìn Nhị sư huynh toàn thân đen thui, không vui, “Ai nói nhất định phải mặt lạnh chứ? Ta không thể cười mà tự giới thiệu bản thân hay sao?”
“Huynh là ra để đánh nhau đó.” Tiểu Ngũ đột nhiên tuôn ra giọng Đài Loan, “Nhị sư huynh vừa ra, tư thế này là đã thắng được một nửa rồi. Tam sư huynh, huynh kém quá đi.”
“Đệ nói lần nữa coi.” Lần này thì khí thế của Tam sư huynh dậy lên rồi, lạnh mắt liếc về phía Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ lập tức lơ đi. Thằng bé chuyển sang nịnh nọt Nhị sư huynh, “Nhị sư huynh, huynh ngầu quá.”
Nhị sư huynh lành lạnh nhìn mấy người sư đệ một cái, xoay người rời đi. Toàn bộ quá trình đều là gương mặt băng lạnh.
Tiểu Ngũ nhảy ra, “Tam sư huynh, đệ đi tìm Đại sư huynh đến luyện với huynh.”
“Đại sư huynh chỉ có thể nói hai chữ, huynh ấy giới thiệu bản thân thế nào?” Tiểu Lục hoài nghi, “Hoành Quán. Sau đó mọi người đợi huynh ấy một phút, huynh ấy mới nói: Diêm Sam.”
Tam sư huynh bật cười, “Ta có ý này. Đại sư huynh có thể nói Hoành Quán trước tiên, sau đó bắt đầu đánh nhau. Đánh xong, huynh ấy lại nói: Diêm Sam. Như thế thì mọi người đều biết huynh ấy là ai mà.”
Lam Diệm, “…” Hắn biết mà, cái đám này người nào người nấy đều là đầu bò hết!
—-
Lúc Doãn Tiểu Đao