Những tên khác nghe xong cũng bình tĩnh được phần nào.
Nhưng Casser là người có bản lĩnh nhất lại bị thủ hạ của anh tiêu diệt như giết một con muỗi.
Còn bọn chúng sẽ thắng được anh chắc.
Vốn muốn bắt cóc cô gái kia để đổi lấy quyền giao dịch vũ khí của Doãn Bách Thần, gạt đi cái biệt danh ‘Ông trùm’ đó nhưng kế hoạch thất bại, thủ vệ giỏi nhất đi theo Casser cũng bị giệt sạch, giờ đây căn cứ trong tình trạng hoảng loạn vô cùng.
Bên Paris, từ sau lần bị bắt đến giờ, Hạ Nhiên chút ít bị ảnh hưởng tâm lí, đêm ngủ gặp ác mộng liên miên.
Mơ thấy cảnh anh trong trang phục trắng toàn thân dính đầy máu cứ nắm tóc của Casser mà đấm xuống.
Giật mình bật dậy khiến vết thương đau nhức vô cùng.
Bách Thần không có trong phòng, Hạ Nhiên người đầy mồ hôi đi tìm anh.
“Bách Thần ah…”
Đi đến đâu kêu đến đó, không có tiếng trả lời khiến cô càng hoảng sợ.
Anh trong thư phòng nghe tiếng động bên ngoài liền rút súng nhanh nhẹn bước ra ngoài dò la.
Thấy cô đang hốt hoảng gọi tên mình anh còn hoảng hốt hơn, vứt cả súng xuống đất chạy thật nhanh đến ôm người vào lòng, người Hạ Nhiên đổ đầy mồ hôi run lên bần bật, nức nở với anh.
“Em mơ thấy ác mộng, em thấy mình tỉnh lại trên thuyền, có người dùng dây nịt quất em, có người dùng cây đánh em, có người dùng tay đánh em.
Em sợ quá, Bách Thần, anh không có ở đó.”
Anh càng nghe càng áy náy càng đau lòng, ôm chặt Hạ Nhiên miệng không ngừng xin lỗi.
“Anh xin lỗi, xin lỗi.
Xin lỗi em, là do anh không bảo vệ được em, thật xin lỗi”
Hạ Nhiên vẫn nức nở run rẩy không ngừng.
“Em tỉnh dậy trên con thuyền đó, em lại nhìn thấy anh, người anh đầy máu.
Hức…sau này anh đừng như thế, đừng như thế nữa…”
“Được, anh không như thế nữa”
Tay không ngừng vuốt ve tấm lưng của cô, cuối cùng cũng bình ổn được cảm xúc, anh đưa cô về phòng, nằm trên giường ôm lấy thân thể nhỉ bé kia.
Hạ Nhiên trở nên ngoan ngoãn im lặng ngắm nhìn anh, người đàn ông với khung xương mặt sắc cạnh, ánh mắt nhìn cô chứa