Hạ Nhiên cứ cảm thấy bồn chồn không yên chỉ nhíu mày trả lời anh.
Đến chập tối, Doãn Bách Thần thay bộ quân phunc màu đen, bên trong một áo thun tay lỡ, bên ngoài là bộ quân phục tay dài.
Cô giúp anh cài nút áo, cẩn thận nhìn lại một lượt từ trên xuống dưới.
Quần đen dài ôm vừa chân, giầy cao cổ ôm lấy chân vào quần dài, đeo khẩu trang che kín mặt, đội lên chiếc nón kết.
Trên người anh toàn bộ màu đen nhưng rất thu hút mắt.
“Anh không mặc áo chống đạn gì sao?”
“Không, mặc nó không thoái mái, anh quen rồi đừng lo”
“Trang bị của anh đâu? Chỉ có một khẩu súng và một con dao? Anh đi chơi đấy à?!”
Thấy em ấy lo lắng cho mình như vậy, anh hai tay ôm mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói anh trầm trầm dịu dàng còn mang theo mùi trầm ấm của gỗ tuyết tùng thơm nhẹ.
“Trang bị lớn nhất anh mang theo là tình yêu của em, dùng nó làm áo chống đạn, anh hứa sẽ đem tình yêu này nguyên vẹn trở về”
Nói rồi hôn lên môi cô một nụ hôn sâu, cô cũng ôm chặt eo anh hôn đáp trả, sau nụ hôn dài anh ôm cậu thật chặt rồi quay người tạm biệt.
Doãn Bách Thần để lại thủ vệ hơn 200 người phân bố thành đội hình bảo vệ chặt chẽ toà nhà, bảo vệ Hạ Nhiên một cách kĩ lưỡng nhất.
Ngồi vào chiếc Cadillac rời đi, theo sau hơn hai mươi chiếc cùng loại lái theo hàng dài tạo cảm giác cô cùng oai phong.
Ngay lập tức đoàn đội của anh được đưa lên bảng tin 30 phút sau đó.
Ở Paris chưa bao giờ xuất hiện cảnh tượng hoành tráng đến thế.
Hơn hai mươi chiếc Cadillac lập đội hình bảo vệ hai lớp hộ tống một chiếc ở giữa, đội hình di chuyển đều đặn đẹp mắt vô cùng.
Một đoạn video của người dân gửi cho đài truyền hình, một người đàn ông cao khoảng mét tám lăm bước ra từ toà biệt phủ rộng lớn theo hướng hiện đại, bịt kín mặt đầu đội nón kết, từ trên xuống dưới full black, hai tay đút túi quần sải