Lưu ý: Từ ngữ có phần thô tục
________________________________
Bọn chúng biết chắc đường nào cũng phải chết nhưng chân tay vẫn giơ lên run cầm cập cầu xin tha mạng.
“Xin lỗi…xin lỗi ngài, nhưng nói thật tung tích của người nhà ngài tôi thật sự không biết”
“Mày con mẹ nó! Chính mày là kẻ chủ mưu, vậy con mẹ nó mày lại nói không biết?! Chết đi!”
Doãn Bách Thần mắt không chớp, mặt không biến sắc dùng thanh chuỷ thủ lướt qua cổ gã, những tia máu li ti điểm nhẹ lên mặt anh như hoa anh đào nở rộ vào đầu xuân.
Khuôn mặt vô cảm nhìn bốn tên còn lại, lần lượt ba tên ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả căn phòng, tên cuối cùng chời lớn, vẻ mặt đã không còn nét sợ hãi.
“Hahahaha…Ba mẹ mày đều chết cả rồi.
Ngày đó tao còn nuôi cá mập, chúng còn vùng vẫy tháo chạy trong tuyệt vọng nữa, ài…hai con cá lớn của tao đều rất no bụng đó hahaha.
Mày cứ bắn tao đi! Ba mẹ mày đều đã nằm trong bụng cá từ hai mươi năm trước rồi!”
Doãn Bách Thần đã nhiều lần suy nghĩ đến việc này, nhưng không nghĩ ba mẹ mình lại mất thế thảm như vậy.
Càng đau lòng hơn thì lại càng bình tĩnh, anh lật chiếc bàn gỗ lại, nắm cổ áo gã kéo xềnh xệch lại phía bàn mà dùng dao đâm xuống.
Khắp căn phòng vang vọng tiếng la hét của gã.
Dùng súng giảm thanh bắn vào hai cánh tay gã liên tục hết năm viên đạn.
Lại lấy hộp đạn ra lắp từng viên vào, khuôn mặt chẳng biểu hiện cảm xúc gì.
“Mày biết không? Tao giết mày lại đơn giản quá, để mày tự giết chính bản thân mới thú vị, để tao cho mày biết thế nào mới là vùng vẫy trong tuyệt vọng”
Anh bước lại góc phòng cầm một sợi dây điện mảnh, leo lên bàn, móc sợi dây điện vào bóng đèn chùm, một đầu buộc vào chân gã ta, một đầu buộc vào cò súng.
Anh dùng chính khẩu súng yêu thích của mình, cột vào một chiếc ghế cố định đối diện với gã, khẩu súng vừa tầm ngắm vào đầu gã.
Bước lại rút hai thanh chuỷ thủ ra khỏi tay hắn, anh kéo