Anh trong xe đeo khẩu trang kín mặt, nón đen che gần khuất mặt bước xuống xe, mười mấy hai mươi chiếc điện thoại chĩa vào mình khiến anh khó chịu, một người cao lớn mặc vest mở cửa xe cho anh, chân vừa chạm đất bằng đôi giày tây và bộ vest độc một cây đen vừa mới thanh anh khiến đám người đứng đó không ngừng ồ lên cảm thán.
Người cao lớn bước lại khoác lên vai anh chiếc áo khoác ngoài bằng lông đen dài qua đầu gối, anh vẫn đứng im không đi vào, đến khi thủ vệ tiến ra dàng thành hai hàng dọc hai bên anh mới cất bước.
Khi vào đến bên trong anh nhíu mày nói với thủ vệ:
“ Động tác quá chậm chạp, về tổ chức lãnh phạt”
“Rõ!”
Mở cửa đi vào trong là cảnh tượng Time đang ngủ gà gật trên sofa, ngồi bên là Hạ Nhiên với khoanh chân với vẻ mặt lo lắng.
Cô thấy anh chưa kịp vui mừng đã bị bộ mặt đáng sợ của anh làm cho giật mình.
Rất nhanh anh bước đến trước mặt cô dứt khoát bế sang ghế khác ngồi.
Tiến lại cho Time đang mơ ngủ mà nắm lấy lỗ tai kéo mạnh, K8 và Will bước theo sau nhìn thấy liền biết tại sao anh lại tức giận như vậy.
“Á…á…làm gì vậy…ui”
“Thằng nhóc ranh chết tiệt nhà cậu đến đây làm gì hả?”
Time bọi mặt tủi thân uất ức ngước lên nhìn anh.
“Không phải lo cho cậu sao? Còn đánh người ta như vậy”
“Nhà tôi thiếu ghế hay sao mà ngồi gần em ấy như vậy?”
Hạ Nhiên lúc này mơi hiểu là anh đang ghen, cô bật cười thành tiếng khiến anh nhìu mày quay lại nhìn
“ Em cười cái gì mà cười”
“Hahaha, anh buồn cười quá đi mất”
Anh lúc này bực tức đứng dậy quay sang nhìn cô mà nói lớn.
“Em còn cười!”
Cô đơ ra ngừng cười ngay lập tức, đứng dậy đối mắt với anh, hai tai chống hông cao giọng.
“Anh quát em? Có tin em đánh chết anh không hả? Còn dám gắt gỏng với em, muốn ăn đòn rồi chứ gì?”
Anh lập tức thay đổi sắc mặt bàn sang chủ đề khác.
“Chúng ta bàn chuyện dọn dẹp hiện trường trên đảo”
Cô cũng ngồi xuống cạnh anh nghe họ bàn chuyện, đội nhiên nét mặt K8 u ám hỏi anh khiến cả căn phòng trùng xuống.
“ Tung tích ba mẹ ngài thế nào rồi?”
Doãn Bách Thần nghe xong nhíu mày từ