Chương 267: Anh dựa vào cái gì đối xử với cô như vậy
Mộ Cẩm Vân không phải lần đầu tiên tiến vào đồn cảnh sát, lại không nghĩ rằng sẽ vào đồn cảnh sát hai lần trong cùng một năm.
Đồng chí cảnh sát đối với cô cực kì khách sáo, cô bị giam ở trong phòng thẩm vấn, tâm trạng lại cực kì bình tĩnh.
Có lẽ là lo lắng đề phòng lâu rồi, cuối cùng cũng chờ đến đây một ngày này, Mộ Cẩm Vân cũng không có cái gì ngoài ý muốn.
Phùng Lập nhìn người ở bên trong, cau mày, có đồng nghiệp đem tài liệu đưa cho anh ta: “”Đội trưởng.”
Phùng Lập gật đầu, nhận tài liệu ra khỏi phòng theo dõi
Cửa được đẩy ra, Mộ Cẩm Vân bên trong đang im lặng ngồi ở đằng kia.
Trên mặt bàn có một ly nước, cô uống một nửa.
Có lẽ là nghe được tiếng vang, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh ta.
Phùng Lập thu giấu cảm xúc trên mặt đi, nhấc chân đi qua, ngồi đối diện cô: “”Cô Cẩm Vân bình tĩnh hơn so với những gì tôi nghĩ.”
Nghe được Phùng Lập nói thế, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh ta, nở nụ cười: “”Nếu tôi làm thì tôi sẽ nhận, không phải việc tôi làm thì tôi sẽ không nhận.”
“”Phải không?”” Phùng Lập nhướng mày, anh ta làm cảnh sát bảy năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người như Mộ Cẩm Vân.
Anh ta nói xong bèn đưa hợp đồng trong tay ra: “”Đây là chữ kí tên của cô ư?”
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua: “”Là tôi ký.””
“”Chúng ta điều tra ra được thánh ba tài khoản của cô có một số tiền không rõ nguồn gốc được chuyển vào, khá nhiều, cô có thể giải thích cho tôi biết tại sao số tiền đó lại được chuyển cho cô không?”
Mộ Cẩm Vân nhíu mày: “”Có thể cho tôi xem một chút không?””
Phùng Lập buông tay, cũng không làm khó cô.
Mộ Cẩm Vân nhận bản hợp đồng kia và sắc mặt nhanh chóng tái nhợt: “Cảnh sát, đây là chữ ký cũa tôi nhưng tôi lại chưa từng nhìn thấy bản hợp đồng này, anh bảo rằng trong tài khoản của tôi đột nhiên có một số tiền lớn thì tôi lại càng không biết.””
Cô tới đó thì dừng một chút: “”Tôi tin tưởng anh cũng đã điều tra về tài sản đứng tên tôi, tôi từng là một trong hai cổ đông của Dành Dành, trong tay nắm giữ gần tám mươi phần trăm cổ phần Dành Dành, sau đó tôi lại bán cho chủ của Dành Dành bây giờ là anh Trương Thanh Luân, vốn lưu động trong tay tôi vượt quá con số trăm tỷ, anh cảm thấy tôi cần phải mạo hiểm để lấy được con số lớn anh nói ư?”
Cô nói cực kì rành mạch và hợp logic, Phùng Lập cũng biết rõ cô nói chính xác chín mươi chín phần trăm.
Nhưng người có lòng tham không đáy, người có tiền không có nghĩa là họ không muốn kiếm thêm, anh ta làm cảnh sát lâu như vậy, tất nhiên không thể giải quyết vụ án vào những lý luận suông: “Cô Cẩm Vân, cô nói cũng đúng. Nhưng chữ kói này cùng với số tiền đó, chúng tôi có cả ảnh chụp, cô có thể giải thích là tại sao không?””
“Ảnh chụp gì?””
“Đây là ông Chu có tên trong bản hợp đồng này, ông ta đã khai mình sẽ cho cô một số tiền lớn để cô giúp ông ta bày ra một vở kịch.”
Phùng Lập nói xong trực tiếp đặt ảnh chụp trước mặt cô.
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua, trực tiếp nhíu mày: “”Ta không biết người đàn ông này.””
“”Vậy cô giải thích như thế nào về đoạn ghi âm cùng với những bẳng chứng tiếp xúc của hai người?
“”Ta không biết ông ta, cũng không biết ghi âm cuộc trò chuyện và đống ảnh chụp là sao cả.”
Cô không thừa nhận, Phùng Lập cũng lạnh mặt: “”Cô Cẩm Vân, cô cảm thấy số tiền đó có thể khiến ở trong tù bao nhiêu năm? Nếu cô thật sự vô tội thì cô nên hợp tác với chúng tôi.”
Nghe được lời anh ta nói, Mộ Cẩm Vân đột nhiên nở nụ cười: “”Anh cảnh sát. Anh có tin tưởng là tôi vô tội không?””
Gương mặt được trang điểm sắc bén của người con gái trước mặt cười rộ lên thật đẹp.
Lúc nãy vẫn còn lạnh tanh rồi đột nhiên nở nụ cười.
Anh ta khẽ mím môi, không trả lời câu hỏi của cô: “”Cô Cẩm Vân, mời cô hợp tác với chúng tôi!””
Mộ Cẩm Vân nhấp một ngụm nước: “”Người đàn ông này là cậu của thư ký tôi, tiếp xúc với ông ta là vì trước đó thư kí tôi bị bệnh, tài liệu quan trọng của công ty lại ở nhà. Còn ghi âm cuộc trò chuyện thì tôi nghĩ không cần tôi nói anh cũng biết tại sao lại thế này. Chữ ký này… Tôi ký rất nhiều giấy tờ rồi nên không nhớ nổi, nếu cảnh sát cảm thấy tôi vô tội thì có thể điều tra thêm về thư ký của tôi.”
Lần đầu tiên Phùng Lập gặp phải người như vậy, nói cam chịu thì lại không đúng lắm.
Anh ta cũng không hỏi nữa: “”Vậy phiền Cô Cẩm Vân ở trong này chờ tin tức.””
“”Ừm!”” Cô lên tiếng, nhìn Phùng Lập đóng cửa rời đi, tựa vào ghế và đột nhiên nở nụ cười.
Thật ra cô cũng vô tình phát hiện ra Trâm Anh không thích hợp, cô từng nhắc nhở Trâm Anh, chỉ là không ngờ, đối phương tiên hạ thủ vi cường.
Biết được chuyện của Mộ Cẩm Vân, điều đầu tiên Hứa Thanh Nga làm chính là tìm luật sư cho cô.
“”Sao lại thế này?””
Mộ Cẩm Vân lắc đầu, nhìn Hứa Thanh Nga: “”Mình cũng không rõ lắm, họ nói mình biển thủ mất tiền của công ty.”
Hứa Thanh Nga nhìn cô, nhíu mày: “”Cẩm Vân, ta muốn nói với cậu chuyện này!”
“”Ừm!””
“”Tháng trước chủ tịch Tín Hữu từng gặp mặt Tống Lâm, bây giờ xảy ra chuyện này…”
Nghe cô ấy nói thế, Mộ Cẩm Vân chợt ngây ngẩn: “Anh ta muốn mình tới cầu xin anh ta à?””
“”Cẩm Vân, cậu đừng ngoan cố! Số tiền đó rất lớn, Tín Hữu mà làm lớn thì cậu sẽ ngồi trong tù rất lâu…”
“”Vậy thì cứ ngồi đó thôi.” Cô đã chịu đựng Tống Lâm quá đủ rồi, anh có bản lĩnh thì cứ để cô ở trong này cả đời!
Hứa Thanh Nga biết mình đang đâm đầu vào một con trâu nên không có tiếp tục nói: “”Cậu yên tâm, rõ ràng chuyện này là vu oan giá họa, chỉ cần không phải sự thật thì cậu sẽ không sao cả.”
“”Mình không lo lắng Thanh ga.””
Cô ấy nhìn cô nở