Chương 268: Nhưng tôi không muốn gặp anh ta
“Điều tra hết tất cả những chuyện trước khi Mộ Cẩm Vân rời khỏi Hà Nội, trong vòng một tiếng đồng hồ đưa tới chỗ tôi.”
“”Được thưa tổng giám đốc Lâm.””
Lý Minh Việt không dám chậm trễ, đáp lời chung bèn vội vàng đi điều tra chuyện này.
Anh ta biết, chuyện cũ bị lôi ngược trở về thì lại là một hồi gió nổi mây phun.
Lý Minh Việt luôn cảm thấy Mộ Cẩm Vân rất tài giỏi, anh ta đi theo Tống Lâm gần mười năm, chưa từng thấy một người nào can đảm như cô vậy.
Anh ta thật sự bội phục cô.
Bây giờ xem được những tài liệu vừa điều tra được thì hai chữ bội phục không còn đủ để miêu tả, phải đổi thành khâm phục.
Không nói đến chuyện gì khác, chỉ bàn đến chuyện ở Hà Nội này có không biết bao nhiêu người muốn bám vào Tống Lâm.
Trước đó không lâu có cô ngôi sao mới nổi ngồi chiếc ghế bên cạnh Tống Lâm ở sân bay thôi đã vội vàng đăng lên mạng xã hội để thu hút sự chú ý.
Thế nhưng Tống Lâm trực tiếp tìm người xử lý cô ngôi sao đó, biến mất không một tiếng động, nếu anh ta không đi theo Tống Lâm chắc sẽ không biết việc này.
Tất cả những người phụ nữ có dính dáng tới Tống Lâm thì lại hận không thể dính nhiều hơn, Mộ Cẩm Vân thì hay rồi, theo Tống Lâm một năm, chạy trốn trong im lặng thì không nói, ngay cả việc cô từng có giọt máu của Tống Lâm cũng không có ai biết.
Nếu hôm nay Hứa Thanh Nga không nói chuyện này ra thì anh ta nghĩ chắc cả đời này Tống Lâm cũng không biết mình từng có cơ hội làm cha.
Lý Minh Việt nhìn tài liệu trên tay, chưa bao giờ thấy đống giấy này nóng như thế.
Anh ta hoàn toàn không dám cho Tống Lâm xem.
Chuyện này có thể liên quan tới rất nhiều người, người khác không biết, anh ta lại rõ mồn một.
Thế nhưng anh ta không dám giấu diếm, Tống Lâm mà nổi giận thì chắc cũng chỉ có cô gái tên Mộ Cẩm Vân này không sợ thôi.
Anh ta bỏ tài liệu vào trong gói t, tiến vào thang máy lên lầu tìm Tống Lâm.
Tống Lâm luôn có những thứ tốt nhất, giờ đây anh ở khách sạn thì cũng phải ở phòng tốt nhất.
Tầng cao nhất cũng chỉ có tổng cộng ba phòng, trong đó một phòng chính là nơi Tống Lâm thuê thời gian dài.
Thang máy đi dọc lên trên, một bóng người cũng không thấy.
Nhấn chuông cửa, tay Lý Minh Việt luôn run rẩy.
Chuông cửa vang lên đến anh ta lại bất giác giật bắn người.
Cửa nhanh chóng mở ra, Tống Lâm từ bên trong đi ra, vẻ hung ác trên mặt đã không còn và bình tĩnh nhìn anh ta: “”Điều tra ra chưa?””
Lý Minh Việt gật đầu, đưa tài liệu trong tay tới: “”Tổng giám đốc Lâm, tất cả những chuyện về cô Cẩm Vân đều ở trong này.””
Tống Lâm bảo anh ta điều tra chuyện trước khi Mộ Cẩm Vân rời khỏi Hà Nội, tất nhiên anh ta sẽ điều tra cả những chuyện khác.
Lý Minh Việt tiện thể kiểm tra hết tất cả những chuyện trong thời gian bốn năm trở lại đây, trong ba năm này Mộ Cẩm Vân cũng rất giỏi, một mình sáng lập ra Dành Dành, nhưng so sánh với chuyện kia thì chẳng đáng là gì.
Tống Lâm nhận túi tài liệu, đi đến sô pha ngồi xuống rồi mới từ từ lấy giấy tờ bên ra.
Lý Minh Việt đứng ở một bên, anh ta muốn chạy nhưng không thể.
Mộ Cẩm Vân sanh non ở tết Nguyên Đán, khi đó cô vẫn chưa từ chức, anh ta không nhớ rõ cô xin nghỉ ba ngày hay là bốn ngày, bởi vì phát sốt.
Anh ta không nghi ngờ gì, tin tưởng Tống Lâm cũng sẽ không ngờ tới, chỉ sau ba bốn ngày đó thì cô lại trở về đi làm.
Tuy rằng sau đó cô lại xin nghỉ bệnh một vài ngày nhưng phần lớn là do cảm không khỏi.
Lý Minh Việt nhận được điện thoại cô xin nghỉ bệnh cũng không dám nói gì, suy cho cùng thì khi đó Hạ Như Mộng cũng xuất hiện như một cơn gió khiến rất nhiều người trở tay không kịp.
Mộ Cẩm Vân không ầm ỹ không náo loạn, lúc đó anh ta còn cảm thấy cô hiểu chuyện.
Nay nghĩ lại, Mộ Cẩm Vân không chỉ hiểu chuyện mà còn biết điều quá nhiều.
Tất cả mọi giấy tờ giải phẫu làm sạch tử cung cùng với lịch sử nằm viện vẫn nằm ở đó, nó đặt trên đầu nên Tống Lâm lật ra là có thể thấy được.
Lý Minh Việt có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong phòng càng ngày càng lạnh, anh ta theo bản năng cắn môi, nhìn lướt qua Tống Lâm trên sô pha.
Anh không nói chuyện, tầm mắt nhìn văn kiện trên tay, bàn tay đang cầm tờ giấy nổi gân xanh.
Lý Minh Việt nhìn bàn trà trước mặt anh, sợ giây tiếp theo Tống Lâm sẽ lật cả bàn trà.
Thế nhưng anh không lật, thậm chí anh còn bình tĩnh đặt giấy tờ xuống bàn trà và nhìn anh ta: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Lý Minh Việt chợt ngây ngẩn, hơi kinh ngạc, nhưng như được đại xá, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tống Lâm, trên bàn chính là bản sao ghi chép lịch sử phẫu thuật làm sạch tử cung của Mộ Cảm Vân.
Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao trước đó Mộ Cẩm Vân lại đột nhiên biến mất.
Nay biết được sự tồn tại của đứa bé đó anh mới hiểu được.
Tống Lâm sống ba mươi ba năm, cho tới bây giờ không có người nào dám chống đối lại anh, tất cả những người chống lại anh đều bị anh chỉnh chết.
Người của nhà họ Lý là thế, nhà họ Hạ cũng thế.
Chỉ có duy nhất một cô gái tên Mộ Cẩm Vân ba lần bốn lượt, anh cho cô cơ hội hết lần này đến lần khác, muốn cô phải cúi đầu nhưng cô thà ở trong tù tám tháng cũng không muốn cúi đầu với anh.
Thật là mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức anh bây giờ hận không thể bóp chết cô.
Ngày thứ ba sau khi phiên tòa kết thúc, Hứa Thanh Nga xin gặp mặt Mộ Cẩm Vân!
Cô ấy muốn kháng án nhưng Mộ Cẩm Vân lại không nghĩ thế.
Mộ Cẩm Vân mặc quần áo tù nhân bình tĩnh hơn rất nhiều, gương mặt mộc