Chương 270: Thế nhưng em cũng yêu tôi
“Đó giờ Mộ Cẩm Vân không hề có ý định giấu nhẹm chuyện này đi, cô không nói vì cô không muốn tiếp tục dính dáng tới Tống Lâm nữa.
Anh không có trái tim, trong thế giới của anh thì vinh hoa phú quý và quyền lực mới là thứ được đặt lên hàng đầu, cô biết mình không giành nổi và cũng không muốn tranh giành.
Cho nên nhiều năm như vậy, cô vẫn khép mình ở Hòa Bình.
Cô từng yêu anh, yêu không có đúng và sai, thế nhưng thiên đường của cô và địa ngục cô chịu đều do một tay anh mang tới.
Nói thật, trước đó cô vẫn chưa bao giờ hận anh.
Có lẽ là oán trách, trách anh khi đó lạnh lùng và hờ hững, nhưng nghĩ lại anh cũng không có làm cái gì sai, cô là người tình của anh, cô không có thân phận, xét đến cùng khi vợ cả tới thì cô lùi bước là chuyện dễ hiểu.
Thế nhưng phụ nữ đều làm bằng tình yêu, vì thế cô từng oán trách anh.
Dù vậy, cô cũng chưa từng hận anh.
Nhưng bây giờ, cô lại hận anh.
Cô hận anh đeo bám mãi không bỏ, hận anh lòng tham không đáy.
Một khi đã nói ra thì không thể dừng lại được.
Đó giờ cô vẫn không muốn nói bởi vì một khi nói ra lòng cô lại đau như ngàn con dao đang đâm vào.
Nhưng mà nay cô đã đủ đau, cô cần gì phải sợ hãi nữa.
“Ngạc nhiên lắm hả? Hạ Như Mộng đẩy tôi một cái, tôi vẫn còn chưa biết mình mang thai thì cô ta đã biết rồi. Cô ta mua chuộc y tá trong bệnh viện đổi thuốc cảm của tôi thành thuốc phá thai. Tôi cũng thấy ngạc nhiên, tôi chỉ ngã nhẽ một cái tôi, sao mới qua có một ngày bác sĩ đã nói cho tôi biết là tôi mang thai, con tôi còn không giữ được!”
Nước mắt không ngừng chảy xuống, tầm mắt bị ngăn trở, cô đưa tay lau nước mắt, cắn răng tiếp tục gằn từng tiếng nói: “”Tôi vừa mới biết mình mang thai, bác sĩ lại nói với người mới biết mình sắp được làm mẹ rằng con tôi không thể ở lại được.”
Cô nhớ tới ngày đó, cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo như vậy, tay chân lạnh toát, cô nằm ở trên giường bệnh, mờ mịt nhìn trần nhà, bác sĩ đúng trước mặt nói cái gì đó, cô nghe không rõ ràng lắm .
Sau đó Lục Hoài Cẩn tới, anh ta nắm tay cô, không ngừng gọi tên cô, nhưng trong đầu cô chỉ có lời bác sĩ đã nói: “”Cô Cẩm Vân, đây là đơn xác nhận phẫu thuật làm sạch tử cung của cô, cô ký tên đi.”
Nhớ tới ngày đó, cô chỉ cảm thấy mình lại bắt đầu rét run.
Cô nhìn Tống Lâm trước mặt: “”Thế nào? Vui vẻ không, Tống Lâm?””
Cô nói xong, đột nhiên cười ha hả: “”Thật ra đứa bé không đến đây cũng tốt, gặp phải một người cha như anh, một người mẹ như tôi thì có sinh ra cũng không thể sống vui vẻ hạnh phúc. Không đến cũng tốt.””
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, Tống Lâm dường như nghe không được.
Lần đầu tiên anh nói không nên lời, Mộ Cẩm Vân trước mặt vừa khóc vừa cười, trên mặt tất cả đều là nước mắt, cả người thảm hại nhếch nhác nhưng ánh mắt nhìn anh lại như dao găm.
Tống Lâm còn chưa kịp phản ứng thì chợt nghe thấy tiếng cô nghiến răng nghiến lợi: “”Tống Lâm, tôi biết trước kia tôi yêu anh nên bị khinh rẻ, tôi không so đo, nhưng sau đó tôi đã đi và sống cuộc đời của mình, tôi chỉ muốn sống bình yên quãng đời còn lại, anh vẫn không chịu buông tha cho tôi! Tôi hận anh cả đời này việc tôi hối hận nhất chính là nhờ anh cứu tôi!”
Nếu lúc trước biết có ngày hôm nay, cô thà chết trong tay mẹ con rắn rết kia.
Cô hận anh, hận muốn giết chết anh!
Anh dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì để đùa giỡn cô như thú cưng, nhớ tới thì trêu một tí, vui vẻ thì cười với cô rồi cáu bẳn lại lạnh lùng nhìn cô? Khi cần thì tìm tới cô, khi không muốn nhìn thấy giờ thì giơ chân đá văng!
Anh rốt cuộc là dựa vào cái gì!
Nói đến cùng, anh cũng chỉ ỷ vào việc cô yêu anh mà thôi!
“”Anh có tư cách gì đến chất vấn tôi, Tống Lâm? Anh có tư cách gì!””
Cô nghĩ đến đứa bé đó thì lại thấy cả người mình trở nên khó chịu, cô đứng dậy trực tiếp giơ hai tay bóp cổ anh.
Vẻ mặt Mộ Cẩm Vân cực kì dữ tợn, sức cô cũng không hề nhẹ một tí nào, dường như cô muốn giết anh thật.
Tống Lâm nhìn cô, chua xót như thủy triều dâng lên trong lòng, càn quét tới đây, anh bị bao phủ trong đó, làm gì cũng thấy đau đớn khó chịu.
Anh cũng không nhúc nhích, cũng như cô khi bị anh bóp cổ khi nãy.
Nhìn mặt Tống Lâm ngày càng tái xanh, hận thù trong mắt cô ngày càng dày đặc: “Anh tưởng rằng tôi yêu anh nên anh có thể muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho anh biết, Tống Lâm, tôi hận anh!””
Cô khàn cả giọng rống lên, giọng nói đó có thể bật được cả mái nhà.
Đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên chen vào: “”Cẩm Vân!””
Là Hứa Thanh Nga!
Mộ Cẩm Vân giật mình , tay cô buông lỏng, Hứa Thanh Nga đã chạy đã tới, kéo cô ra sau người mình và giơ tay bảo vệ cô, lạnh lùng nhìn Tống Lâm: “”Tống Lâm, nếu anh còn là một người đàn ông thì tốt nhất là hãy biến mất trước mặt cô ấy đi!”
Hàn nghị đi theo Hứa Thanh Nga tới chạn trước mặt Tống Lâm, Tống Lâm vừa bị Mộ Cẩm Vân bóp cổ nên hơi thở không được bình thường lắm.
Anh ngã trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân được Hứa Thanh Nga bảo vệ ở sau người: “”Nhưng em cũng yêu tôi.””
“”Không! Tôi hận anh!”” Nghe được lời anh nói, Mộ Cẩm Vân vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu nổi cơn tam bành.
Cô che tai mình lại, hét to mình hận anh.
Hứa Thanh Nga tức giận đến nỗi cả người phát run: “”Hàn nghị, ôm Cẩm Vân đi!””
Nghe cô ấy nói thế, Hàn nghị đi tới ôm Mộ Cẩm Vân đi, Hứa Thanh Nga giữ lấy tay cô: “”Cẩm Vân, chúng ta về nhà.””
Mộ Cẩm Vân cắn môi, hai mắt màu đỏ tươi vẫn gắt gao nhìn Tống Lâm.
Cô không nói chuyện, chính là cả người phát run, nắm tay Hứa Thanh Nga thật chặt.
Tống Lâm nhìn cô, không cản Hứa Thanh Nga lại để bọn họ dẫn người đi.
Ra khỏi biệt thự, Mộ Cẩm Vân mới thoáng tỉnh táo lại, cô giật mình: “”Tôi tự đi được.”
Hàn nghị nhìn thoáng qua Hứa Thanh Nga, thấy Hứa Thanh Nga gật đầu anh ta mới buông tay.
Hứa Thanh Nga đỡ Mộ Cẩm Vân cảm nhận được cả người cô đang run rẩy, trong lòng vừa tức lại đau lòng,