Chương 271: Cô muốn tới đòi nợ
Trợ lại nhà trọ, Mộ Cẩm Vân nhanh chóng nhào lên giường và nhanh chóng trùm chăn lên người mình và không nói một tiếng nào.
Hứa Thanh Nga đứng ở bên giường nhìn cô thật lâu, vài lần muốn gọi cô nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Cô gái ấy lén lút đóng cửa ra ngoài và nhìn Hàn Nghị đang đứng ngoài phòng khách: “”Anh về trước đi em ở lại đây trông chừng cho cô ấy.””
Hàn Nghị gật đầu: “”Đừng lo lắng quá.””
“”Ừ.”” Hứa Thanh Nga lên tiếng và tiễn anh ta ra ngoài.
Sau khi tiễn Hàn Nghị về, cô ấy lại trở về trong phòng ngủ, Mộ Cẩm Vân vẫn còn trốn trong chăn như đang ngủ, nhưng cô ấy không dám đến chạm vào
Cô ấy Nghĩ tới cảnh Mình vừa mới vọt vào trong, ánh mắt của Mộ Cẩm Vân khi ấy khiến Hứa Thanh Nga cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông Tống Lâm này thật là đáng ghét!
Mộ Cẩm Vân không ngủ, cô nằm bên trong chăn và nhớ tới những lời Tống Lâm nói thì lại cảm thấy hận thù bao phủ lấy cả người mình.
Cô không yêu anh! Làm sao cô có thể yêu anh được nữa cơ chứ!
Thế nhưng cô cũng biết rằng mình đang tự lừa mình dối người!
Nếu như không thương thật thì tốt quá!
Nếu như cô thật sự không thương anh thì có lẽ đã không hận anh đến thế!
Nhưng cô không thể nào làm được! Cô thực sự không thể nào làm được!
Nghĩ tới đó cô lại hận chính bản thân mình rõ ràng cô là người bị coi thường! Rõ ràng cô là người đã tự dâng mình lên trước mặt anh để anh có thể thoải mái chém giết.
Nước mắt cứ rơi xuống không ngừng cô nghĩ đến đứa trẻ đó và cảm thấy cả người mình như đang vỡ vụn ra, lạnh đến nỗi run rẩy.
Nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn nhớ rõ cái ngày đó!
Sự tuyệt vọng của cô, sự đau khổ của cô, tất cả đều dồn vào ngày hôm đó!
Hứa Thanh Nga ngồi trong phòng gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không thể nhịn được đi tới xốc chiếc chăn lên.
Cô gái ở dưới tấm chăn ấy đã ngủ rồi nhưng gối đầu lại ướt mèm, hai mắt sưng phù lên và nước mắt vẫn còn vương trên mi.
Hứa Thanh Nga biết chắc chắn cô đã khóc rất lâu.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy nên hứa Thanh Nga biết rõ chuyện có thể khiến cô đau lòng như thế chỉ có thể là đứa bé.
Cô ấy cẩn thận nhấc đầu Mộ Cẩm Vân lên và đổi thành một chiếc gối khác.
Mộ Cẩm Vân vừa nằm xuống thì đã ngủ thẳng đến hơn sáu giờ chiều, sắc trời bên ngoài dần tối xuống và cô mở mắt ra nhìn căn phòng u ám chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Sau Một lúc lâu cô mới nhớ ra mình đã không còn ở trong nhà giam nữa, cô đã được thả ra ngoài.
Cô cũng biết rằng cái giá mình phải trả còn lớn hơn rất nhiều.
Có người gõ cửa, giọng của Hứa Thanh Nga vang lên: “”Cẩm Vân à Cậu đã tỉnh giấc chưa.””
Nghe thấy tiếng của Hứa Thanh Nga, Mộ Cẩm Vân chống giường ngồi dậy và khàn giọng nói: “”Mình dậy rồi!””
“”Mình có thể vào trong được chứ?””
“”Được.”” Cô đã khóc một lúc lâu nên giọng khàn khàn.
Cửa nhanh chóng được đẩy ra, Hứa Thanh Nga nhìn thấy căn phòng u ám thì sững người và giơ tay mở đèn: “”Tại sao cậu lại không mở đèn thế?””
Ánh đèn hơi chói mắt nên Mộ Cẩm Vân giơ tay che lại: “”Mình vừa mới tỉnh thôi.””
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Nga rồi lại cúi xuống không nói gì.
“”Cậu có đói bụng không?””
Mộ Cẩm Vân khẽ lên tiếng: “”Có.””
“”Thế thì cậu đi rửa mặt để ra ngoài ăn chút gì đi! Mình có hầm canh gà.””
“”Được.”” Mộ Cẩm Vân lên tiếng nhưng cô vẫn ngồi đó không động đậy
Hứa Thanh Nga nhìn cô một lát rồi không lên tiếng thúc giục mà chỉ xoay người ra ngoài.
Sau một lúc lâu thì Mộ Cẩm Vân mới bước xuống từ trên giường và vào phòng tắm.
Cô chống hai tay trước gương và nhìn bản thân mình trong thương thật thảm hại
Có rất nhiều tóc thấm đẫm nước mắt nên bết lại với nhau ánh mắt cũng sưng phù lên. Nước mắt trên mặt trông cực kỳ xấu.
Cô thoáng sũng người và vội vàng mở nước ra rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong thì ra ngoài lấy lược chải tóc.
Khi Mộ Cẩm Vân ra khỏi phòng thì trạng thái của cô đã tốt lên rất nhiều. chỉ là mắt vẫn sưng phù lên nên trong tinh thần không được tốt lắm
Hứa Thanh Nga thấy cô bước ra thì thở phào nhẹ nhõm: “”Canh gà mái hầm hai tiếng đồng hồ rồi đấy, cậu lại đây nếm thử xem sao.””
Cô ấy nói xong bèn múc cho cô một chén canh gà.
Mộ Cẩm Vân nhận lấy rồi nói: “”Cảm ơn.””
“”Nóng đấy, cậu cẩn thận một chút.””
“”Ừ.””
Mộ Cẩm Vân uống hết một ngụm canh: “”Gần đây sản phẩm trang điểm của Dành Dành thế nào rồi?””
Cô ở trong đó một tháng thì Dành Dành đã thừa thắng xông lên, tung ra bộ sản phẩm mới gồm có phấn má hồng và phấn mắt.
“”Rất tốt, cả tinh dầu của Dành Dành cũng được bán ra khá nhiều.””
“”Tốt rồi.””
Hứa Thanh Nga nhìn cô, thoáng do dự hỏi: “”Cậu có về không?””
“”Không về được.””
Cô và Tống Lâm đã xé rách lớp da cuối cùng rồi, đó giờ cô luôn cảm thấy mình như thế là đáng đời nhưng bây giờ lại nghĩ bản thân quá thiệt thòi và uất ức.
Tại sao cô phải sợ Tống Lâm?
Có cái gì phải sợ đâu?
Cô phải tới Hà Nội, phải khiến Hạ Như Mộng trả một cái giá đắt!
Mộ Cẩm Vân không tính gạt Hứa Thanh Nga: “”Mình tính trở về Hà Nội!””
Hứa Thanh Nga kinh ngạc một chút, mím môi, rốt cuộc không nói gì thêm.
Bữa cơm này hơi áp lực. không ai nhắc đến chuyện hồi chiều.
Hứa Thanh Nga ăn cơm với cô xong thì đi.
Hơn bảy giờ thì Hòa Bình đã bắt đầu chuyển sang màn đêm, Mộ Cẩm Vân ngồi đó nhìn bầu trời ngoài cửa sổ và rít một hơi thuốc lá, cô nheo mắt lại lại nhìn bóng đêm ngoài kia.
Cuối cùng Lý Minh Việt cũng đã điều tra rõ ràng chuyện năm đó cùng với việc