Chương 273: Không liếc nhìn cô lấy một lần
Tống Lâm nhìn Mộ Cẩm Vân trước mặt, cô trang điểm đậm và khóe mắt được vẽ rất dài, từng nụ cười của cô đều như cái móc câu.
Mộ Cẩm Vân không chỉ trang điểm đậm mà cả lễ phục trên người cũng ăn mặc xinh đẹp.
Dáng người cô luôn tốt như thế, trước đó cô không thích phơi bày nó, quần áo thường chọn loại rộng thùng thình bảo thủ mặc, nay thì khác rồi.
Ở đây nhiều đàn ông như vậy, có lẽ người nào đi lướt qua cũng bất giác dừng lại một lát.
Nghĩ đến đây, mặt mũi Tống Lâm liền càng thêm đen.
Anh hừ lạnh, không nhận ly rượu đỏ cô đưa tới mà tự giơ tay lấy một ly khác.
Mộ Cẩm Vân khẽ nhíu mày, xoay người cười rộ lên với Trần Đông Kiệt phía sau: “”Anh Đông Kiệt, tổng giám đốc Lâm không nhận ly rượu của tôi đây, anh có thể nể mặt nhận giúp tôi được không.
Nghe được lời của cô, Trần Đông Kiệt cũng cười một chút: “”Cô Cẩm Vân đã mở miệng thì tất nhiên tôi không nỡ từ chối rồi.””
Anh ta nói xong bèn giơ tay tiếp nhận rượu đỏ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tống Lâm nhìn hai người trước mặt, đôi mắt âm ư đó dường như bao trùm lấy cả người Mộ Cẩm Vân, lúc này Trần Đông Vĩ đi tới lại đây: “”Tổng giám đốc Lâm, cậu đã tới rồi.””
Anh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trần Đông Vĩ trước mặt: “”Ông Đông Vĩ, đại thọ sáu mươi đại thuận, thọ tựa nam sơn!”
“”Nhờ lời hay của tổng giám đốc Lâm!””
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhấp một ngụm rượu đỏ, cảm thấy được tầm mắt của người đàn ông bên cạnh cô mới ngẩng đầu, cong môi phong tình nở nụ cười, sau đó giơ tay kéo tay Trần Đông Kiệt.
Trần Đông Kiệt dẫn theo cô đi tới: “”Cha, đây là cô Cẩm Vân, cha từng gặp qua rồi.””
Tất nhiên Trần Đông Vĩ đã gặp qua Mộ Cẩm Vân, ông chỉ vừa mới tròn sáu mươi tuổi, còn không đến nỗi già mắt mờ không thấy đường, Mộ Cẩm Vân là người đàn bà của Tống Lâm, ông ta cũng còn nhớ rõ ràng.
Sắc mặt Trần Đông Vĩ lạnh lẽo, nhưng rốt cuộc ông sống nhiều năm như vậy rồi nên nhanh chóng trở lại bình thường, cười cười với Mộ Cẩm Vân: “”Cô Cẩm Vân, lâu rồi không gặp.””
“”Bác Đông Vĩ, đúng là đã nhiều năm không gặp, chúc bác dồi dào sức khỏe, sống lâu trăm tuổi.””
“”Cô Cẩm Vân có lòng quá.””
Trần Đông Kiệt chen vào nói: “”Cha, bọn con không quấy rầy cha và tổng giám đốc Lâm nữa nhé.””
“Hẹn gặp lại sau nhé bác Đông Vĩ, tổng giám đốc Lâm.””
Mộ Cẩm Vân nhấc tay giơ ly rượu, sau đó liền đi theo Trần Đông Kiệt đi ra.
Hai người mới vừa đi không được vài bước thì Trần Trí đã đi tới: “”Chậc chậc chậc, anh trai, anh rất giỏi nha, không ngờ lại ở cùng một chỗ với cô Cẩm Vân!””
Bên trong Trần Trí lời này đều là mỉa mai, mỉa mai Trần Đông Kiệt xài hàng qua tay, và cũng mỉa mai Mộ Cẩm Vân bị bỏ.
Nhớ năm đó, Mộ Cẩm Vân ở trước Tống Lâm là cái gì địa vị, mọi người Hà Nội cứ tưởng rằng cô chính là mợ cả nhà họ Tống.
Kết quả không thành, chỉ có hơn một năm thời gian, một Hạ Như Mộng xuất hiện giữa trời quang, Mộ Cẩm Vân biến mất hơn ba năm, nay xuất hiện thì lại đứng ở bên cạnh Trần Đông Kiệt, chuyện này thật sự khiến mọi người mở mang tầm mắt
Trần Trí và Trần Đông Kiệt luôn đối đầu với nhau, Trần Trí từ nhỏ đã không tài giỏi bằng anh trai mình, cậu ta làm chuyện gì cũng bị Trần Đông Kiệt đè ép một đầu.
Nay nhìn thấy Trần Đông Kiệt nhắt giày cũ của Tống thì tất nhiên là vui vẻ rồi.
Cậu ta có ế cách mấy cũng không có xài hàng qua tay đâu
Trần Trí lại nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân, trước kia bên cạnh Mộ Cẩm Vân luôn có Tống Lâm, rất nhiều người không dám nhìn xem rốt cuộc Mộ Cẩm Vân trông thế nào.
Nay thì khác rồi, Mộ Cẩm Vân cũng chính là cô gái bị Tống Lâm vứt bỏ, cô bây giờ phải vội vàng tìm người rước đi đấy thôi.
Trần Trí nhìn nhìn, khá là cậu ta cảm thấy Mộ Cẩm Vân bộ dạng thật sự rất đẹp, thảo nào Trần Đông Kiệt và Tống Lâm đều thích.
Tầm mắt cậu ta nhành chóng thay đổi khi nhìn Mộ Cẩm Vân.
Trần Trí nuốt một ngụm nước miếng, Trần Đông Kiệt nhíu mày: “”Trí thì giỏi hơn anh nhiều rồi.”
Nghe được giọng Trần Đông Kiệt, Trần Trí mới dời tầm mắt đi chỗ khác.
Lời Trần Đông Kiệt nói chất chứa sự châm chọc, tất nhiên Trần Trí không thể ngu đến mức chẳng hay biết gì.
Cậu ta vừa định mở miệng nói thì lại bị Trần Đông Kiệt che tầm mắt.
Trần Trí chép miệng, cuối cùng vẫn là không tiếp tục nói.
Hừ!
Trần Đông Kiệt đừng tưởng rằng nắm được thóp thì có thể nắm bắt cậu ta cả đời!
Cậu ta ngửa đầu uống một ly rượu đỏ, tầm mắt lại nhìn Mộ Cẩm Vân một chút sau đó mới rời đi.
Mộ Cẩm Vân cố ý mặc thế này nhưng điều đó không có nghĩa là người ngoài có thể nhìn chằm chằm cô như thế.
Thấy Trần Trí đi ngày càng xà và cuối cùng là hòa vào dòng người thì cô mới thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn Trần Đông Kiệt bên cạnh: “”Anh Đông Kiệt không được thân thiết với em họ nhà mình lắm nhỉ?”
“”Làm cho cô Cẩm Vân chê cười.””
Trần Đông Kiệt cũng không có phủ nhận, Mộ Cẩm Vân cười cười: “”Anh Đông Kiệt khá là ngay thẳng.””
“”Người thẳng thắn không nói lời cạnh khóe nhua thế.””
Mộ Cẩm Vân nhấp một ngụm rượu đỏ, không có tiếp lời anh ta.
Cô đi đến kia bàn thức ăn, giơ tay cầm một miếng bánh trứng, không cho vào miệng mình mà là nhìn về phía Trần Đông Kiệt: “”Anh Đông Kiệt nếm thử không?””
Cô nói lời này khi nhướng mày lên trông cực kì quyến rũ.
Trần Đông Kiệt nhìn cô, cười cười: “”Cô Cẩm Vân đưa tới tận miệng rồi thì tôi sẽ không tiện từ chối.”
Nghe được lời của anh ta, Mộ Cẩm Vân hài lòng nở nụ cười đặt ly rượu đỏ lên bàn và giơ đĩa bánh lên, xắn miếng bánh đưa đến miệng Trần Đông Kiệt.
Trần Đông Kiệt há miệng ăn hết miếng bánh to, Mộ Cẩm Vân đặt xuống nhưng ngón trỏ lại lướt qua khóe môi anh ta, dường như đang cố ý.
Trần Đông Kiệt chợt sững sờ, ánh mắt đằng sau gọng kính tối đi.
“”Ăn ngon không anh Đông Kiệt?””
Cô tỉnh bơ như không rụt tay về rồi bỏ một miếng vào miệng mình.
Trần Đông Kiệt chân