Chương 272: Đứa bé Tống Lâm đáng giá bao nhiêu tiền?
Thời tiết Hòa Bình vẫn như trước, một ngày có đủ xuân hạ thu đông.
Mộ Cẩm Vân vừa ra khỏi sân bay vẫn còn cảm thấy rất ấm áp, lúc này đã không có ánh mặt trời, thời tiết nhanh chóng âm u và lạnh lẽo hẳn.
Cô cho hai tay vào túi tiền và đứng ở bên đường bắt taxi.
Hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải là thời gian đi làm nên xe có khá nhiều.
Mộ Cẩm Vân đứng chừng năm phút thì một chiếc xe đã dừng trước mặt cô.
“”Bác tài, cho tôi đến quảng trường Vạn Đạt.””
“”Được.””
Vạn Đạt nằm cách đây hơi xa, bảy tám cây số nên có thể kiếm kha khá tiền.
Tài xế nghĩ thế thì tâm trạng cũng tốt hơn, mở miệng nói chuyện với Mộ Cẩm Vân: “”Cô này, cô tới Hòa Bình du lịch hả?””
Mộ Cẩm Vân cười cười: “”Không, tôi là người Hòa Bình.””
“”À, tôi cứ tưởng cô đi du lịch cơ.””
Mộ Cẩm Vân cười rồi không trả lời.
Tài xế thấy cô không muốn nói chuyện thì cũng im luôn.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại bên cạnh quảng trường Vạn Đạt, Mộ Cẩm Vân lấy điện thoại thanh toán rồi cầm túi lên đi vào.
Trịnh Bối Vân vẫn chưa tới, nhiều năm như vậy trôi qua, Trịnh Bối Vân vẫn thích làm trịnh làm thượng như thế.
Mộ Cẩm Vân cong môi gọi phục vụ, chọn một ly Cappuccino.
Cô hẹn Trịnh Bối Vân vào lúc ba giờ, Trịnh Bối Vân đến thì đồng hồ đã chạy qua mười lăm phút.
Mộ Cẩm Vân ngồi im nhìn bà ta và mỉa mai: “”Bà vẫn thế.””
Trịnh Bối Vân là gừng già nên mấy lời đó của cô chẳng làm gì được bà ta, bà ta cười không thèm để ý: “”Cô Mộ Cẩm Vân, lâu rồi không gặp ha?””
“”Đã lâu không gặp? Tôi nhớ không lầm thì hồi đầu năm nay tôi vừa mới gặp bà xong đấy bà cả nhà họ Hạ.””
Trịnh Bối Vân nhớ tới chuyện ở tỉnh biển thì mặt mũi trở nên khó chịu: “”Cô Mộ Cẩm Vân, tôi nhớ rõ lúc trước cô từng nói là sẽ không bao giờ về Hà Nội.””
“”Đúng thế, nhưng con người ta luôn thay đổi mà.””
Cô cười cười nhấp một ngụm cà phê: “”Chắc là bà cũng khá ngạc nhiên không biết tại sao tôi lại đột nhiên về thế này?””
Trịnh Bối Vân vẫn cười: “”Tất nhiên là tôi tò mò rồi, suy cho cùng hồi đó cô cũng nói chắc lắm.””
“”Không để bà như ý, thật sự có lỗi quá.””
Mộ Cẩm Vân nói xong bèn cười lạnh lấy ra một thứ ném tới trước mặt Trịnh Bối Vân: “”Bà cả nhà họ Hạ này, hôm nay tôi tới đây không chỉ để ngồi ôn chuyện với bà thôi đâu.””
Tất nhiên Trịnh Bối Vân biết Mộ Cẩm Vân trở về thế này thì sẽ cực kì hùng hổ.
Không biết gần đây Hạ Như Mộng trốn đi đâu mà bà tìm hoài không thấy, người duy nhất có khả năng biết là Tống Lâm.
Thế nhưng vài ngày sau bà ta lại đột nhiên nghe nói Mộ Cẩm Vân trở về.
Trịnh Bối Vân cảm thấy một đống chuyện đang ập tới, trong lòng đã thấy mệt rồi nhưng vẫn không muốn để Mộ Cẩm Vân nhận ra và nhanh chóng chiếm thế thượng phong nên bà ta luôn vờ bình tĩnh.
Mở thứ Mộ Cẩm Vân ném lên bàn ra, Trịnh Bối Vân sững người: “”Cô Mộ Cẩm Vân, đây là cái gì?””
“”Không có gì, bà nghe thử là biết thôi mà?””
Trịnh Bối Vân nhíu mày, nhấn nút mở âm thanh, trong đó nhanh chóng có tiếng phát ra.
“”Một tỷ đồng, sau khi chuyện này thành công thì người nhà cô không cần phải lo lắng nữa, cô Trâm Anh, tôi tin cô không cần tôi phải dạy cho cô biết mình phải làm gì đâu nhỉ?””
“”Thế nhưng chị ấy chắc chắn sẽ không làm những chuyện như thế!””
“”Cái này cô không cần phải lo lắng, cô chỉ cần nghĩ cách khiến cô ta ký vào bản hợp đồng này, sau đó cắn chết cô ta là được!””
“”Làm sao tôi tin cô được? Tôi còn chẳng biết cô là ai.””
“”Tên tôi ;à Hạ Như Mộng, vợ của Tống Lâm, cô có thể điều tra tôi thử xem, nếu là thật thì cứ gọi lại cho tôi.””
“”Nhưng làm thế có rất nhiều lỗ hổng, cô Hạ Như Mộng, thẩm phán không ngu ngốc!””
“”Cô chết thì nó hết lỗ hổng thôi mà? Hơn nữa tôi có quen biết với quản lý của Tín Hữu, chỉ cần bọn họ truy cứu đến cùng thì Mộ Cẩm Vân không thể sống yên được!””
“”Tôi… Để tôi suy nghĩ!””
Giọng con gái mình nên làm gì có chuyện Trịnh Bối Vân không hiểu.
Nghe xong, bà ta mới biết được đoạn ghi âm đó.
Trịnh Bối Vân nhanh chóng tái mặt, ngẩng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân: “”Rốt cuộc cô muốn làm gì?””
Ba tháng trước bà ta nghe nói Mộ Cẩm Vân lạm dụng chức quyền để biển thủ tiền công ty, bị báo cáo, sau đó phán tám tháng tù giam, khi đó bà ta còn vui vẻ lắm, tuy là Tống Lâm và Hạ Như Mộng vẫn ly hôn.
Bây giờ nghe thấy đoạn ghi âm này thì Trịnh Bối Vân không còn vui vẻ như thế nữa.
Tất nhiên Trịnh Bối Vân cũng không bực bội vì Hạ Như Mộng làm như thế, bà ta tức tối vì Mộ Cẩm Vân có được đoạn ghi âm này hơn.
Mộ Cẩm Vân cười: “”Không có gì, lâu rồi tôi chưa về Hà Nội, trước đây bà và cô Hạ Như Mộng đã cho tôi khá nhiều quà cáp, dù thế nào tôi cũng phải tặng mọi người món quà chứ nhỉ?””
“”Cô…””
“”Bà đừng xúc động thế, trò hay giờ mới bắt đầu thôi! Gần đây cô Hạ Như Mộng đang mất tích nhỉ, bà đang vội vàng lắm hả? Tôi nghĩ bà thử tìm Tống Lâm xem, có lẽ bà sẽ tìm thấy Hạ Như Mộng đấy.””
Cô nói xong bèn quay qua phục vụ gần đó: “”Tính tiền!””
Phục vụ nhanh chóng đi tới, Mộ Cẩm Vân đã lấy ra một tờ màu xanh đặt lên bàn: “”Không cần thối.””
Cô chỉ trả tiền cho ly của mình, Trịnh Bối Vân cũng nhanh chóng lôi một tờ khác ra rồi đuổi theo Mộ Cẩm Vân: “”Cô muốn