“Chương 314: Mấy người đáng lẽ phải gọi là bà Tống
“,”Nhân viên phục vụ đem một cây dù qua cho anh ta, Lục Hoài Cẩn ngạc nhiên: “Cảm ơn .”
“Anh Hoài Cẩn khách sáo rồi .”
Anh ta nhướng mày, hút một điếu thuốc, mở dù ra che và đi dưới mưa.
Bình thường khi có xe anh ta không cảm thấy phiền phức, bây giờ không có xe, Lục Hoài Cẩn cảm thấy nhà hàng Đại Thành này mở ở nơi hơi hẻo lánh, nhưng lại có rất nhiều người thích đến đây.
Anh ta cầm dù che, đi bộ gần năm phút, mới đi được đến bên đường.
Anh ta vừa chuẩn bị đưa tay ra đón xe, thì dưới dù lại đột nhiên lại có thêm một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó mặc áo sơ mi trắng đơn giản, bên dưới là quần bó dài màu đen, đi trên đôi giày cao gót, cầm trên tay một xấp văn kiện, cô dầm mưa đến thảm hại, chỉ còn một cặp mắt được cho là xinh đẹp.
Lục Hoài Cẩn nhướng mày, vừa định mở miệng nói, đối phương đã nói lên tiếng trước: “Anh đẹp trai, anh đẹp trai như vậy, anh không ngại tôi cùng anh che mưa chứ?”
Nghe được lời này của cô ta, Lục Hoài Cẩn rất vui: “đẹp trai thì phải che dù chung với cô, đây là quy định gì thế?”
“Không à, người đẹp trai, không phải tâm địa cũng rất tốt sao?”
Cô ta đang nói, nháy mắt nhìn anh, có chút vô tội.
Nếu như là Lục Hoài Cẩn của lúc trước, thì lúc này đáng lẽ sẽ nói: “Nhưng tôi là loại người nhìn bề ngoài thì tốt mà tâm địa xấu, cô muốn thử thử không?”
Nhưng hiện nay, anh ta chỉ cười một cái rồi thôi.
Đúng lúc, lúc này có xe taxi chạy qua đây, anh ta đưa tay ra đón xe, trực tiếp đưa dù vào tay cô ta: “Tôi không phải là người tốt gì, nhưng nể mặt cô xem tôi là người tốt, dù này cho cô .”
“Không cần, tôi sắp đến rồi…”
Lục Hoài Cẩn lên xe taxi, lời của người phụ nữ đó bị ngăn cắt bởi màn nưa.
Anh ta nhìn người trong kính chiếu hậu càng ngày càng nhỏ dần, cười nhỏ một tiếng, rồi kéo cửa kính xe hé hé ra: “Tài xế, có thể hút thuốc không?”
“Anh đẹp trai, đương nhiên không được rồi, trời mưa lớn như vậy, vốn đã ẩm ướt, cậu mà hút thuốc, không khí trong xe này còn hít được không?”
Lục Hoài Cẩn không trả lời, cũng không hút thuốc, chỉ bẻ điếu thuốc thành mấy phần, rồi nhìn cảnh vật bên ngoài, có chút thất thần.
Tống Lâm đã lâu không lộ mặt ở công ty rồi, nhiều người trong công ty đều nghĩ anh có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng Mộ Cẩm Vân đã sớm nhờ người dè những tin đồn này xuống, mà Tống Lâm lại khăng khăng muốn đến công ty, nói đã lâu không lộ diện rồi, người trong công ty nhớ anh.
Cô nhìn anh, cảm thấy là anh nhớ công ty.
Hai người vừa xuống lầu, bên ngoài trời đổ mưa to.
Nhân viên phục vụ cầm dù đem qua: “Tổng giám đốc Lâm, bà Tống .”
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn anh, đưa tay nhận dù, hai người ra khỏi cửa và đi dưới mưa rồi lên xe.
“Về công ty .”
Chiếc xe từ từ chạy đi trong mưa.
Hai mươi lăm phút sau, xe đậu ngay trước cửa công ty.
Mộ Cẩm Vân theo Tống Lâm bước xuống xe, vừa vào đến cửa, hai nhân viên lễ tân ngớ người ra một lát, sau đó nhận ra vội vàng chào: “Tổng giám đốc Lâm, cô Cẩm Vân .”
Tống Lâm chau mày: “Mấy người đáng lẽ phải gọi là bà Tống .”
Biểu cảm của anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, lễ tân bị dọa đến run người: “Bà Tống .”
Tống Lâm hài lòng và nắm tay Mộ Cẩm Vân đi vào thang máy, người đi theo sau anh đặt lên bàn lễ tân một bịch kẹo cưới.
Hai người lễ tân ngây người một hồi, lúc này mới hiểu ra, Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân hai người đã kết hôn rồi.
Tin tức động trời!
Tống Lâm đi một vòng trong công ty, đi đến đâu thì phát kẹo cưới đến đó.
Người trong công ty vẫn chưa hoàn hồn trong lúc anh thị sát, trái bom màu đỏ đã được đặt xuống.
Sau khi bọn họ hiểu ra, người trong công ty cũng sắp điên lên.
Mộ Cẩm Vân trong văn phòng, đang tán gẫu qua điện thoại với Tiêu Dật.
Tiêu Dật nhờ bạn bè nghe ngóng tin tức, anh ta vốn định tuần sau mới qua đó, nhưng bên nhà họ Tống dạo gần đây nhiều động thái quá, anh ta quyết định ngày mai xuất phát luôn.
Mộ Cẩm Vân hiểu đại khái được tình trạng, giao hết mọi việc cho anh ta đi làm.
Cúp điện thoại, cô đứng trước cửa sổ nhìn mưa bên ngoài, hơi nhướng mày.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn người đàn ông đang đi vào: “Tổng giám đốc Lâm, kẹo cưới của anh, thị sát xong rồi?”
Cô cố tình nói sai, Tống Lâm nhìn cô: “Việc của chi nhánh đã giải quyết rồi sao?”
“Cũng sắp giải quyết xong, người đã bắt được .”
Tống Lâm ngồi trên ghế sofa, thấy cô dựa vào bàn làm việc không động đậy: “Không làm việc?”
Mộ Cẩm Vân ừ một tiếng: “Vốn dĩ không phải là công việc của em, anh bây giờ đã khỏe rồi, những thứ này đều là của anh .”
“Ơ, bà Tống .”
Anh trả lời một tiếng, nhưng lại không có ý muốn động đậy.
Nhưng rất nhanh, Lý Minh Việt đã nhắc nhở bọn họ phải họp rồi.
Công ty Samsung nghiên cứu sản phẩm AI đã bắt đầu du nhập thị trường, đây là cuộc họp phản hồi thị trường, hạng mục này trước giờ đều do Tống Lâm phụ trách, cô ngồi một bên nhường lại ghế chủ cho anh.
Lúc Trần Hoàn Nguyên nhìn thấy anh, biểu cảm như gặp phải ma vậy.
Tuần trước, Trong Hà Nội tin tức có liên quan đến Tống Lâm bị trọng thương đến sắp chết lan truyền khắp nơi.
Anh ta nghĩ lại trước sau của sự việc, cảm thấy tin tức có thể là thật, lại không ngờ đến, hôm nay đã gặp được Tống Lâm.
Lần trước anh ta bị Mộ Cẩm Vân chơi hết một chập, vẫn luôn nhịn sự tức giận đó, vốn định tìm cơ hội để trút giận, bây giờ nhìn thấy Tống Lâm, Trần Hoàn Nguyên chỉ có thể nuốt cơn giận ấy vào lại.
Mộ Cẩm Vân dễ đối phó, nhưng Tống Lâm thì không dễ đối phó chút nào.
Sắc mặt Tống Lâm khi rơi vào trạng thái làm việc như ai cũng nợ anh hơn chục tỷ vậy, anh không lên tiếng, trưởng phòng phòng thị trường kia làm báo cáo bị dọa đến lưng chảy mồ hôi liên tục.
Cả cuộc họp duy trì hơn bốn mươi phút, từ đầu đến