Chương 315: Lời nguyền của em không linh nghiệm
“,”Cô vừa cử động, liền bị anh ôm chặt hơn: “Cô Cẩm Vân, chào buổi sáng.”
Anh vừa mới tỉnh dậy, giọng nói còn trầm, có chút kém bình thường nhưng lại có chút trìu mến.
Mộ Cẩm Vân cong môi cười: “Chào buổi sáng, anh Tống Lâm Lâm.”
Nói xong, cô kéo nhẹ tay anh ra: “Anh buông em ra trước đã, để tôi còn cử động nữa.”
Tống Lâm sau đó chậm rãi thu tay lại: “Tối hôm qua em ngủ say như heo ấy, cho nên anh phải ôm em lại đấy.”
Mộ Cẩm Vân quay đầu lại liếc anh một cái: “Sao em lại cảm thấy sự thật có vẻ như là ngược lại nhỉ.”
“Nếu em đã muốn an ủi mình như vậy, vậy thì anh cũng hết cách rồi.”
Cô bị anh chọc giận đến bật cười, đẩy anh ra. Cô vừa định đứng dậy lại phát hiện ra hai chân mình đang run lên: “Chân em sao lại mất sức như thế này.”
Tống Lâm ngồi dậy, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, đôi mắt mà khiến người khác nhìn vào lại nghĩ là anh đang hả hê.
Mộ Cẩm Vân không muốn để anh coi thường mình, nghiến răng nghiến lợi bước xuống giường: “Không phải, chẳng qua là do em vừa tỉnh dậy nên có chút choáng váng thôi.”
“Đừng cố tỏ ra vẻ nữa.” Cô vừa đi được hai bước thì đã được anh bế lên.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh,
Thấy mặt anh sáng sớm chẳng có chút biểu cảm gì, không chịu được mà đưa tay nhéo khóe miệng anh.
“Em không có tỏ vẻ.”
Nghe những gì cô nói, Tống Lâm cúi đầu nhìn cô: “Em nên thừa nhận là chồng mình tuyệt vời đi, nếu không lại bị mất mặt đấy.”
Nói xong, anh bế cô vào phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân nóng bừng cả mặt, giơ tay đẩy anh ra: “Anh ra ngoài đi, em muốn đánh răng.”
Sao anh ấy có thể nhẹ nhàng nói ra một câu xấu hổ như vậy cơ chứ?
Tống Lâm đặt cô xuống, anh thật sự làm theo lời cô bước ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân dùng nước lạnh rửa mặt, cô cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, không những có hình ảnh của cô mà tất cả đồ đạc trong phòng tắm cũng đều được phản chiếu trong gương. Nhìn thấy vòi sen và bức tường khiến cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua, cô lại lấy nước dội vào mặt để cho mình bình tĩnh lại.
Khi cô đi ra ngoài nhìn thấy Tống Lâm đang trả lời điện thoại, anh nói bằng tiếng Anh nên cô đoán anh đang giải quyết công việc ở bên Mỹ.
Nghĩ đến Lương Lập Dương, do dự một chút, cô hỏi anh: “Anh định xử lý Lương Lập Dương như thế nào?”
Tống Lâm đặt điện thoại xuống giường, quay nhìn lại cô: “Anh vẫn chưa nghĩ xong.”
Anh vừa nói vừa bước vào phòng tắm. Mộ Cẩm Vân ngây người một lúc, nhìn bóng lưng của anh, cô không nhịn được mà bật cười.
Mọi thứ trong căn hộ vẫn như trước, cô mở tủ lấy ra một bộ quần áo, vừa định xoay người mặc vào thì chợt nhìn thấy chiếc váy bị hở lưng làm cô hơi giật mình, Tống Lâm bảo cô mặc chiếc váy này nhìn không đẹp. Giờ nghĩ kỹ lại, e rằng không phải vì váy không đẹp mà là do phần lưng bị lộ ra nhiều quá đây mà.
Ôi trời! Đúng là người đàn ông nhàm chán mà.
Thu hồi suy nghĩ của mình, Mộ Cẩm Vân nhân lúc Tống Lâm chưa đi ra, nhanh chóng thay quần áo, xuống lầu làm bữa sáng.
Không lâu sau khi cô vào bếp, Tống bước xuống, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng cùng một chiếc quần tây trắng ống thẳng làm tôn lên đôi chân dài của anh. Tống Lâm thường mặc vest và đi giày da, và hầu hết các bộ vest đều có màu đen. Hôm nay, trong một bộ âu phục màu sáng nhìn anh cũng bớt lạnh lùng hơn một chút.
Mộ Cẩm Vân quay lại nhìn anh, sững sờ một lúc, nước bên đó đã sôi rồi nhưng cô vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Anh đi đến tắt bếp rồi cúi đầu nhìn cô: “Em có phải cũng nên thôi nhìn anh rồi không?”
“…”, Mộ Cẩm Vân vẫn ngây người không nói nên lời.
Tống Lâm cái gì cũng giỏi, chỉ cái miệng này thôi cũng đủ khiến người khác điêu đứng rồi!
“Anh còn tưởng rằng sau bốn năm, kỹ năng nấu nướng của em đã tiến bộ một chút rồi chứ, kết quả cũng không khác gì trước đây nhỉ.”
Nghe thấy anh nói, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đâu được như Tổng giám đốc Lâm, trình độ ăn nói đã lên một bậc rồi.”
Anh nghe thấy lời trêu ghẹo của cô, cũng không bận tâm: “Anh như vậy là đang giúp em đó.” Mộ Cẩm Vân nhướng mày: “Vậy lần sau anh làm mẫu cho em đi?”.
Thật ra cô đơn thuần chỉ muốn anh không nói nữa nhưng không ngờ vừa nói dứt lời , Tống Lâm liền đáp lại: “Cứ đợi xem, sáng mai anh sẽ làm.”
Khi anh ấy nói như vậy khiến Mộ Cẩm Vân không biết phải nói gì tiếp theo. Anh cũng không nói chỉ yên lặng ăn món mì mình mới phàn nàn xong.
Một lúc lâu sau, Tống Lâm ăn mì xong, sau đó đặt đũa xuống, nhìn cô, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng nói: “Chúng ta sẽ đi gặp Hạ Như Mộng.”
“Hả?”
“Chúng ta đã nhận được giấy chứng nhận rồi, tin tức tốt như vậy, cô ta không biết thì tiếc lắm.” Anh nói mà khuôn mặt chẳng để lộ biểu cảm gì.
Lúc đầu, Hạ Như Mộng yêu cầu anh phát sóng toàn bộ buổi lễ cầu hôn cũng như hôn lễ, anh biết cô muốn làm gì, cô ta thực chất chỉ muốn để cho Mộ Cẩm Vân nhìn thấy. Khi đó, anh bị cô lập cũng không có ai giúp đỡ , người nhà họ Tống, còn cả Lương Tư Cần lại dồn ép anh mà Hạ Như Mộng chính là người đứng sau mọi chuyện. Thực ra, nếu như lúc trước cô ta biết điều một chút có lẽ anh bây giờ cũng không hận cô ta như vậy.
Hôn nhân là phải xuất phát từ việc cả hai bên đều nguyện ý, nhưng bọn họ chỉ muốn lấy cổ phần của Lương Tư Cần, còn nhà họ Hạ cũng chỉ muốn trở về Hà Nội. Nhưng cô ta thì lại tham lam tất cả mọi thứ.
“Tống Lâm?” Mộ Cẩm Vân nhìn anh, hỏi.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tống Lâm nhìn sang Mộ Cẩm Vân bên cạnh, hỏi cô: “Em ăn no chưa?”
“Em ăn no rồi, anh đi rửa chén đi.”
Anh nhíu mày một lát rồi không nói gì mà thực sự bưng bát đi vào.
Mộ Cẩm Vân ngạc nhiên, liền đi theo vào phòng bếp: “Cậu Tống, anh mười ngón tay vàng ngọc chưa từng chạm vào nước có thể rửa chén được không vậy?”
Tông Lâm khịt mũi, đưa tay đẩy cô ra: “Đứng xa một chút