24.
Nghiêm Thù Lân hôn tôi thật lâu trong ngôi đình giữa rừng trúc, sau đó đè tôi xuống bàn đá rồi lần lượt cởi từng món đồ trên người tôi, ôm chặt tôi, say sưa li3m cổ tôi như muốn ăn sạch tôi vậy.
Hắn có đối xử với "Doãn Hoàn Từ" trong truyện như thế này không? Sao động tác của hắn sành sỏi thế, cứ như từng làm mấy trăm lần rồi vậy.
Sao Nghiêm Thù Lân lại có tình cảm với tôi? Tôi và hắn chỉ mới quen biết hai ngày, sao hắn lại nóng lòng thành hôn với tôi chứ?
Đầu óc tôi mụ mẫm, buồn ngủ đến nỗi mắt mở không ra, càng nghĩ càng khó hiểu.
Tay hắn nắm chặt chỗ kia của tôi tuốt lên tuốt xuống, cơn buồn ngủ đã làm tê liệt sự xấu hổ của tôi nên cũng chẳng kháng cự hắn vuốt v e.
Nhưng khi bao quy đ@u bị ngón tay sần sùi của hắn chậm rãi lột ra, cơn đau vẫn làm tôi kêu r3n, theo bản năng muốn đẩy hắn ra nhưng một chút sức lực cũng không có.
Nghiêm Thù Lân vừa cắn cổ tôi vừa tăng tốc xoa phần đỉnh ứa dịch trong suốt, tôi vặn người muốn tránh, hắn lập tức vỗ mông tôi mấy cái rồi nắm lấy tinh h0àn gần đáy chậu xoa bóp lúc nhẹ lúc mạnh.
"Đau! ! " Tôi chưa từng bị ai đụng chạm như thế, cơn đau nhẹ k1ch thích lưng tôi kéo căng, xương sống cong lên áp vào lồ ng ngực rắn chắc nóng hổi của hắn, tôi hấp tấp co người lại nhưng vô tình làm tay hắn trượt xuống giữa bẹn đùi.
Trong truyện Khương Nhược Châu có thể ngang tài ngang sức với Nghiêm Thù Lân là vì bề ngoài y ôn hòa lễ độ nhưng võ công lại không thể khinh thường.
Một mình y phá trận sương mù của sơn trang, nếu không phải vô tình trúng phấn hoa độc thì còn lâu mới bị bắt.
Nhưng tôi khác xa với y, nếu Nghiêm Thù Lân muốn hiếp tôi thì dù tôi đang tỉnh táo cũng không có khả năng chống cự.
"Nghiêm Thù Lân, ta không muốn! ! " Tôi há miệng th ở dốc, nước mắt ứa ra, dùng chút ý thức cuối cùng nói với hắn, "Ngươi làm ta đau! ! "
Nghiêm Thù Lân tạm thời dừng lại rồi hỏi tôi: "Đau à?"
Tôi ấm ức gật đầu.
Hắn thở dài một hơi, không buông tay ra nhưng lực tay nhẹ đi rất nhiều, cũng không cắn tôi mà chỉ thè