Chẳng biết qua bao lâu, tôi buồn ngủ đến nỗi không nghe được Nghiêm Thù Lân nói gì nữa, tựa như đang nằm trên một chiếc giường mềm mại ấm áp, hít vào mùi thơm dịu ngọt, trong bụng hơi nóng nhưng không khó chịu mà thậm chí còn rất dễ chịu.
Tôi lại mơ thấy "Doãn Hoàn Từ" trong truyện.
Hắn cầm khóa định tình tới tìm Nghiêm Thù Lân, vì tham tiền tham sắc nên giả làm Khương Nhược Châu, cuối cùng được thành hôn với trang chủ như ý nguyện.
Trong truyện không miêu tả nhiều mà chỉ kể qua loa về tiệc cưới của bọn họ.
Đây cũng là điều dễ hiểu, Doãn Hoàn Từ là nhân vật tép riu chưa xuất hiện bao lâu đã lãnh cơm hộp, cần gì lãng phí bút mực vì hắn chứ.
Nghiêm Thù Lân có rung động với hắn chút nào không?
Tôi hoảng hốt mơ thấy Nghiêm Thù Lân mặc áo cưới đỏ rực đứng trước mặt mình.
Khi hắn khom người vén khăn tân nương của tôi lên, trên gương mặt tuấn tú vẫn không có ý cười, ánh mắt lạnh lùng không giống như đang nhìn thê tử mới thành hôn với mình.
Ánh nến đỏ chập chờn.
Trong mơ, tôi vô thức ngửa đầu ôm cổ hắn, mỉm cười muốn cởi áo hắn ra nhưng mu bàn tay lại bị hắn véo mạnh một cái.
Đau quá.
Biết rõ là mơ nhưng cảm giác đau khi bị đánh lại rất chân thực.
Tôi che lại bàn tay sưng đỏ rồi sững sờ ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen như hồ sâu của Nghiêm Thù Lân.
Tôi nghe thấy mình hỏi hắn: "Tân hôn chẳng phải nên động phòng sao?"
"Chưa đ ộng tình thì không cần động phòng." Nghiêm Thù Lân nói, "Ta giữ lời hứa thành hôn với ngươi chỉ vì tuân theo ý nguyện của mẫu thân ta thôi.
Thời gian này ta sẽ không động vào ngươi, nhưng ngươi ở trong trang với thân phận phu nhân của ta sẽ không bị ai bạc đãi đâu."
Nghe vậy tôi không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm Nghiêm Thù Lân trong mơ và người mình gặp quả thật khác nhau rất xa.
Mu bàn tay còn đau âm ỉ.
Tôi thở dài một hơi, nghĩ thầm giấc mơ này thật sống động.
Nghiêm Thù Lân cởi áo rồi nằm cạnh tôi.
Tuy nói không làm chuyện vợ chồng nhưng đêm tân hôn vẫn phải ngủ chung giường.
Hắn còn bảo người hầu đem cho tôi một chiếc chăn riêng.
Xem ra dù có ngủ chung giường thì hắn cũng không muốn đắp chung