Thông tin truyện Phu Nhân Lại Đánh Ta

Phu Nhân Lại Đánh Ta

Tác giả:

Thể loại:

Cổ Đại

Lượt xem:

28

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 10268 lượt

REVIEW TRUYỆN PHU NHÂN LẠI ĐÁNH TA

 

Tác giả: Đồng Sư
Thể loại: Cổ đại, đoản văn, ngọt, sủng, HE
Tình trạng: 4 chương - đã hoàn

***

Diệp Tú, người cũng như tên, ngọt ngào thanh tú. Chỉ là, nàng không mở miệng sẽ không sao, vừa mở miệng sẽ khiến hình tượng thanh tú kia sụp đổ trong nháy mắt. Mà nha đầu bướng bỉnh ấy là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của Trịnh Khê.

Trịnh Khê tuy ngoài miệng luôn ghét bỏ tiểu thê tử chưa cưới vào cửa của mình, nhưng trong lòng lại cực kỳ để ý nàng. Lúc còn nhỏ, bọn họ cùng tới thư đường đọc sách, chàng bởi vì mải ngắm nàng mà cắn phải cán bút dính mực, bị nàng cười thật lâu. Thế nhưng, cười xong rồi, tiểu nương luôn không để chàng sống yên ổn ấy sẽ đi qua thay chàng lau vết mực trên khóe miệng, mặc cho phu tử dạy nam nữ thụ thụ bất thân.

Thế nhưng, Diệp Tú chỉ đến thư đường nửa năm, sau đó bị Diệp phụ mang về rồi, theo như Diệp phụ nói nữ tử không tài mới là đức, hơn nữa mỗi ngày nàng đều đọc Tứ thư ngũ kinh khiến ông đau cả đầu. Ngày trước nàng còn đến thư đường, Trịnh Khê mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng. Bây giờ nàng không tới nữa, khiến chàng càng thêm lo lắng, tìm mọi cách năn nỉ phụ mẫu sớm mang sính lễ tới cửa cầu thân.

Thậm chí, chàng còn liều lĩnh chui vào trong rương, chỉ để có thể nhìn nàng một cái, bởi từ sau khi rời khỏi thư đường, rất lâu rồi chàng không được thấy nàng. Kết quả là, người còn chưa thấy, đã bị đánh bầm dập cả người. Bởi vì, Trịnh Khê trăm phương ngàn kế, lại tính không ra tiểu thê tử nhà chàng là một “hãn thê”. Trận đòn này, dù khiến Trịnh Khê bầm dập, nhưng đổi lại là nụ cười cùng lọ thuốc trị thương của Diệp Tú cũng đủ khiến chàng cảm thấy mấy vết thương kia chẳng có gì đáng ngại rồi.

Ngày thành thân của bọn họ bị lùi lại, bởi vì Trịnh Khê phải vào kinh đi thi. Lần này chàng đi thật lâu còn chưa có trở về, hơn nữa một phong thư cũng không gửi cho nàng. Phu tử đã dạy, nữ tử phải hiền lương, thế nhưng từ lúc bọn họ quen biết đến giờ, hình như nàng luôn đối xử với chàng không tốt, phải chăng sau khi vào kinh, chàng đã gặp cô nương nào tốt hơn mà muốn bỏ nàng rồi.

Càng nghĩ, Diệp Tú càng cảm thấy việc này có khả năng, vì thế Diệp tiểu thư hoạt bát bỗng trở nên trầm ổn, cả ngày đều ở trong nhà luyện đàn, đều là khúc Trường tương tư.

Khi sắp hết mùa hạ, người nàng nhớ thương bấy lâu, cưỡi con ngựa cao lớn, mang theo mấy tùy tùng, rốt cuộc cũng trở về. Chàng là Trịnh Khê, là phu quân chỉ phúc vi hôn của nàng.

***

Diệp Tú là một tiểu cô nương lém lỉnh, hoạt bát. Từ nhỏ nàng đã có hôn ước với Trịnh công tử - Trịnh Khê. Mặt ngoài, lúc nào nàng cũng thích trêu chọc chàng, đôi khi còn đối chàng dùng vũ lực, nhưng thật sâu bên trong Diệp Tú thực sự rất quan tâm đến chàng.

Nàng sẽ dịu dàng thay chàng lau vết mực trên chóp mũi, sẽ thầm vui vẻ khi thấy chàng trong rương sính lễ, sẽ tặng chàng thuốc trị thương, sẽ sầu lo khi chàng chưa trở lại. Nàng là Diệp Tú, là thê tử chỉ phúc vi hôn của chàng, là tiểu cô nương vì chàng buồn, vì chàng vui cũng chỉ đối với mình chàng “hãn”.

Trịnh Khê là một tiểu công tử ngốc nghếch, thích tỏ vẻ, đã nghiện lại còn ngại. Chàng đối với vị hôn thê của mình vô cùng để ý, thế nhưng ngoài mặt lại luôn tỏ vẻ không quan tâm. Dù rõ ràng, chàng vì mải ngắm cô nương nào đó đến nỗi cắn phải cán bút dính mực, rõ ràng chàng vì nhớ ai đó mà chui vào rương sính lễ để gặp người ta, rõ ràng miệng sưng một cục, vẫn lẽo đẽo theo người ta mua son, đưa người ta về nhà, còn cười ngốc khi được tặng quà.

Chàng là Trịnh Khê, là vị hôn phu của Diệp Tú, là thiếu niên chỉ muốn dùng cả đời để thương sủng “hãn thê” của mình.

***

Tớ bị mê hoặc bởi cái tên “Phu nhân lại đánh ta” mà nhảy hố. Ban đầu tớ cho là một hố sâu lắm, hài sủng gì đó, đến lúc bước vào rồi mới biết đây là một đoản văn, phát đường là chính, ngược cún là chủ yếu.

Cách viết nhẹ nhàng, thân thiết, tình tiết rõ ràng, thú vị vẽ lên một thế giới đầy màu sắc của cặp thanh mai trúc mã Diệp Tú - Trịnh Khê. Hai người được đính ước từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi qua những kỷ niệm, có vui vẻ có sầu lo, cho đến một ngày khi mùa hạ sắp qua, cuối cùng cũng về chung một nhà.

Bởi vì là đoản văn, đến đất để cặp đôi chính làm trò mèo còn không đủ chứ đừng nói là còn đất diễn cho kẻ thứ ba. Nội dung truyện vui vẻ, hài hước, muốn ngọt bao nhiêu có bấy nhiêu. Dù valentine đã qua, nhưng tớ vẫn muốn gửi đoản này đến các cẩu FA, chúc các bạn bị ngược vui vẻ, dài dài nhé. 
____________


Bình luận truyện