Sau này động phòng, Diệp Tú chưa hết giận, hung hăng cắn hắn một ngụm. Trịnh Khê cười cười, nói là vì muốn cho nàng bất ngờ, mới nhờ phụ mẫu gạt nàng.
Diệp Tú nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, ôm cổ hắn, lại há miệng cắn một ngụm, hỏi: “Lần đó chàng trốn ở trong rương, nói ta gả đi thì chàng sẽ thế nào?”
Nàng cắn không nhẹ, Trịnh Khê ăn đau, nhưng trong lòng ngây ngất, “Đương nhiên là sủng phu nhân của ta rồi.”
Khụ khụ, cái kia, Trịnh Khê này thật dẻo miệng…
HOÀN